Trang chủ » Review Đế Vương Công Lược

Review Đế Vương Công Lược

ĐẾ VƯƠNG CÔNG LƯỢC – 帝王攻略

✏ Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San – 语笑阑珊
Thể loại: Đam mỹ, cường cường, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, tình thánh công x hoàng đế thụ, HE.
👬 Couple: Đoạn Bạch Nguyệt x Sở Uyên (aka Tây Nam Vương x Sở Hoàng đế)
📓 Tình trạng: Hoàn – 191 chính văn + 10 phiên ngoại
📎 Edit: Haerie

📎 Đồng nhân ( au là người Việt ) : Đế vương công lược đồng nhân

🌟 Nội dung:

…Lúc đầu thấy Tây Nam phủ nhiều lần hành động như thế, còn tưởng người này thật sự muốn làm Hoàng thượng, chỉ là thế sự khó lường, mẹ nó ai có thể nghĩ đến, cuối cùng cư nhiên thành Hoàng hậu.”

Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt, trong mắt quần thần bá tánh là một kẻ lòng lang dạ sói, nhăm nhe mưu đồ tạo phản cướp ngôi. Nhưng thực sự, thiên hạ này, giang sơn này không phải thứ hắn mong ước. Trân bảo cuộc sống hắn chỉ có một, là người mà hắn không tiếc thân mình bảo vệ, chỉ muốn giấu trong lòng bàn tay, chính là vị Hoàng đế Đại Sở – Sở Uyên .
Đế Vương Công Lược là bộ thứ tư trong giang hồ hệ liệt của Ngữ Tiếu Lan San, là câu truyện dành riêng cho Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên, với nhân vật TT là Đoạn Bạch Nguyệt. Nếu như trong Giang hồ biến địa và Thổ phỉ công lược, sự Open chớp nhoáng của Tây Nam Vương và Sở Hoàng gây tò mò cùng ấn tượng không tốt so với fan hâm mộ thì ĐVCL là cái nhìn tổng lực về hai nhân vật này. Gần hai trăm chương truyện là hành trình dài giúp người thương bình định thiên hạ của Đoạn Vương gia, trải qua bao khó khăn vất vả khó khăn vất vả ở đầu cuối cũng rước được người về nhà .
Nói hai người là con ghẻ của Ngữ Tiếu cũng không sai, yêu nhau sớm nhất nhưng cưới nhau muộn nhất. Tình cảm giữa Đoạn Tiểu Thế tử và Tiểu Hoàng tử sớm nhen nhóm từ thuở nhỏ, không quản Vương thành xa cách Tây Nam phủ vạn dặm, thời hạn gặp mặt rất ít, tình cảm dần len lỏi khắc sâu, từ bé đến lớn trong mắt duy chỉ có người kia. Thời gian trôi qua …. Từ Tiểu Thế tử luống cuống đuổi theo lúng túng bày tỏ muốn đem người về Tây Nam đến một Tây Nam Vương nghiện làm chuyện khi quân. Từ vành mắt đỏ bừng vì vừa giận vừa lo của Tiểu Thái tử đến gò má ửng hồng của Tiểu Hoàng đế .
Qua bao nhiêu mùa xuân, Tần cung chủ, Thẩm minh chủ, Triệu đại đương gia đều đã cưới tức phụ, Đoạn Dư có hai tiểu hài tử đáng yêu …. vậy mà anh Đoạn vẫn phải leo hành lang cửa số vào tẩm cung .
Ai bảo người anh yêu là hoàng thượng .

Thẩm công tử chỉ thuộc về một người, ta lại phải cùng khắp thiên hạ này phân chia một người. Tần huynh có thể tùy tâm sở dục, ta thì không được, ngươi không thể gặp một chút nguy hiểm nào. “

Truyện vui nhộn nhưng không lố, ngọt ngào nhưng không sến, ngược không quằn quại nhưng cảm động. Bắt đầu truyện khi hai nhân vật chính đang tuổi đôi mươi, vốn đã tình trong như đã – nhất kiến chung tình. Không có diễn biến gặp gỡ rồi khám phá nhau thường thấy, không có lời tỏ tình nào, cả hai đơn thuần là ngầm thừa nhận nhau, tâm ý tương thông nên hiểu rõ tình cảnh bất đắc dĩ của nhau. Theo thói quen dựa vào nhau, cụng cụng trán nhau. Một người tình nguyện hi sinh vì người kia, vô tư cho đi không cầu nhận lại. Một người sợ bản thân càng lún càng sâu, bắt đầu cưỡng ép làm ngơ .

“Đôi môi nhàn nhạt quét qua.

Một người làm như vô ý.

Một người làm như chưa tỉnh.”

Có thể nói, phân đoạn tình cảm của Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên rất nhiều, tuy nhiên không hề nhàm, ngọt ngược đan xen. Tình cảm của hai người vừa đáng yêu trẻ con vừa chín chắn thâm tình, vừa vụng trộm tình thú, thích cách hai người yêu nhau vừa tươi trẻ nhiệt tình vừa nhẹ nhàng trưởng thành, thích những lúc hai người bên nhau vừa hài hước vừa ngọt ngào. Thích tình yêu đầy bao dung, ẩn nhẫn của Đoạn Vương và Sở Hoàng, không một chút nghi kị hay làm khó dễ, cưỡng ép nhau. Hoàn cảnh ngược hai người, khiến đoạn tình duyên này trắc trở quá nhiều, cho nên mỗi khoảnh khắc đều trở nên đáng giá, từng hành động đều trân trọng nhau, chỉ một cái ôm thôi cũng nâng niu như thế.
👤 Nhân vật:

“Tại quầy bán tiểu thoại bản trên đường phố, Tây Nam Vương đại khái là mỗi tháng đều phải phản ba bốn lần, nếu là lúc nào thấy không phản nữa, người mua sách còn phải tìm lão bản kháng nghị – Tây Nam Vương không mưu phản, chẳng khác gì Thẩm công tử không có đuôi xù nhỏ tròn xoe, thứ sách rách nát như vậy ai mà thèm xem, mau trả lại tiền!”

Trợ giúp tiểu Hoàng đế ngồi vững ngôi vị, anh Đoạn đóng vở kịch trước thiên hạ, diễn vai phản diện. Buồn thay, anh đã đóng vai ác còn bị xấu hóa, Tây Nam Vương to lớn tuấn lãng trong mắt quần chúng khi nào cũng là hình tượng nanh xanh nanh vàng lông lá đầy mình mặt mày dữ tợn. Nếu có bảng bầu chọn anh công số khổ nhất, anh Đoạn chắc như đinh không chệch khỏi top được. Bị bêu danh thiên cổ, bị cổ trùng dày vò thể xác mỗi năm, phải luyện loại võ thuật tà môn khiến dung mạo bị hủy khắp người toàn độc để giữ tính mạng con người, có người yêu nhưng không khi nào dám mơ đến việc quang minh chính đại nắm tay nhau .

“ Cõi đời này người mệnh tốt nhiều như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác mệnh số của ca ca lại khổ sở lận đận như vậy, không hề cùng tình nhân bạch đầu giai lão thì thôi, còn mắc phải một thân thương bệnh, ngay cả Lưu Đại đầu bóng loáng bán bánh nướng trên đường cũng kém xa — ít ra người ta cũng mặt mũi hồng hào thanh âm vang dội, gánh cả gánh bánh nướng to nặng như vậy vẫn hoàn toàn có thể rao to không ngừng nghỉ từ đầu đường đến cuối phố, bước đi như bay, nhìn qua cả đời này cũng không cần mời lang trung khám bệnh. ”


Danh hiệu tình thánh của anh chắc cũng chẳng mấy người dám so, số thảm là vậy nhưng chưa khi nào anh thấy khổ sở, nghẹn khuất, tận đáy lòng cũng chẳng đòi hỏi gì, chẳng trách ai. Âm thầm làm nhiều việc vì người yêu nhưng chỉ cần một ánh mắt một nụ cười đã thỏa mãn. Khắp người tơi tả đầy máu vẫn thong dong, nghe Hoàng thượng đang tới lại luống cuống tút tát lại tình trạng. Sống dở chết dở vẫn cố phối hợp cùng sư phụ và đệ đệ lừa người yêu rằng mình ổn. Không quản bản thân có bao nhiêu đau đớn, chỉ sợ người trong lòng biết mình đau, sợ người ta luẩn quẩn trong lòng. Từ nhỏ đã ủ mưu dụ dỗ Tiểu Uyên, muốn đổi cả ngự lâm quân trong cung bằng người của mình vì lo người thương lỡ bị thương bị bệnh, đến lúc ấy sợ không có thuốc hối hận để uống.

“Hắn tự nhận mình không phải là một người kiên nhẫn, cũng cực ít khi lắng nghe ý kiến của người khác, nhưng chỉ có một người thì luôn là ngoại lệ, đừng nói là cưỡng bách, cho dù chỉ là một chút xíu ủy khuất thôi cũng không nỡ.”

Thật ra anh Đoạn tuy không ác nhưng anh cũng không phải bậc chính nhân quân tử không biết dùng thủ đoạn, càng không thể nhìn cách anh đối xử với Tiểu Uyên mà tưởng anh đức hạnh đầy mình được. Tà mị bá đạo võ công cao cường, chuyên dụng độc và ám khí, ăn trộm nuốt lời mặt không đổi sắc, vô sỉ không nhẹ đanh đá đủ dùng, mang tiếng xấu riết quen nên da mặt tương đối dày. Tóm lại là thành phần từng trải lầy lội khó bắt nạt của xã hội, đuổi không đi đánh không chết. Hài hước có thừa nhưng óc lãng mạn hơi thiếu, đẹp trai nhưng sát phong cảnh, dốt văn mù cờ không hiểu trà, nghiện bắt nạt đệ đệ đá xoáy bằng hữu. Nghĩ lại thì anh Đoạn đúng rất có tố chất đóng vai người xấu, “rất có vài phần tư thế viên ngoại bắt nạt đàn ông chòng ghẹo đàn bà”. Thường thì mấy anh bá đạo vô sỉ hay cường ngạnh cơ hội, nhưng anh Đoạn lại cực kì ôn nhu kiềm chế trước Tiểu Uyên.

Trước kia ta vẫn nghĩ, nếu tương lai ngươi nhìn trúng người nào đó thì bất kể đối phương có đồng ý hay không, cũng sẽ mang binh cướp người về tay mình trước.” Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, cũng thật sự thích người ta rồi, cư nhiên lại sẽ ẩn nhẫn như vậy.

Thích cách anh cẩn trọng trân trọng Tiểu Uyên, kiên trì chờ đón, trêu chọc vừa phải, không làm phiền khi không thiết yếu, không yên cầu không làm người ta không dễ chịu. Thích những cử chỉ nhỏ của anh so với Tiểu Uyên, cọ cọ ngón tay lên gò má, cụng cụng trán, hôn hôn đầu ngón tay, cách một lớp chăn nhẹ nhàng ôm người ta, có bao nhiêu là cẩn trọng nâng niu trong đó. Đọc thực sự cảm nhận anh Đoạn rất rất yêu Sở Uyên, yêu rất rất nhiều. Anh công vừa vui nhộn vừa tâm ý chín chắn như anh Đoạn thật sự là hàng cực phẩm .
Tuy không thuộc team sủng công nhưng anh Đoạn lý tưởng quá nên không hề không khen anh dài dài. Anh không tuyệt vời và hoàn hảo nhất nhưng có đậm cá tính riêng, mà không có đậm chất ngầu nào thái quá gây không dễ chịu, không bị thần thánh hóa, vừa bỉ bựa đáng yêu vừa dày dặn đáng tin, vừa bá đạo vừa mộc mạc đơn thuần .

…Hắn cùng các huynh đệ khác từ nhỏ học văn luyện võ bên nhau, kết quả cuối cùng thì thế nào? Dù không ở trong cung nhưng Diệp Cẩn cũng nghe được một ít tin đồn rằng thủ đoạn của Sở Uyên rất độc ác, từng bước quét sạch chướng ngại mà leo lên ngai vàng. Dù lời đồn cũng có khoa trương, nhưng các huynh đệ không phải chết bất đắc kì tử thì là lặng lẽ mất tích.”


Sở Uyên đăng cơ hoàng đế năm 18 tuổi, là người hành sự quyết đoán.  Trong Đế Vương Công Lược, tuy trọng tâm câu chuyện không phải ở hành trình lên ngôi trị quốc, nhưng tính cách quyết đoán của Sở Uyên cũng thể hiện qua nhiều việc. Từ chuyện ban chết cho Hạ Tuân bất chấp các vị đại thần dập đầu cầu xin, hay chuyện với Diệu Tâm, cho đến trong tình yêu của mình với Đoạn Bạch Nguyệt – Sở Uyên làm mọi việc mình cho là đúng, chấp nhận tự chịu hậu quả.

Là quân chủ một nước nhưng giống con mèo nhỏ chạy khắp nơi, từ tốn ngồi lề đường ăn hoành thánh, nghe gió nghe mưa trong khách điếm nhỏ, một tay ôm hài tử nhỏ một tay cầm quạt quạt lửa – cúi đầu nhẹ giọng nói cười trong nhà bếp nhỏ … Thích cách Sở Uyên dù nghĩa vụ và trách nhiệm nặng nề vẫn không quên sống cho chính mình, triển khai xong mong ước của mọi người mà không đánh mất ham muốn tự do bên trong bản thân .

Ta không cần biết trong những lời ngươi vừa nói ra còn che giấu bao nhiêu sự thật, ngươi không muốn nói cũng không sao, ta cũng sẽ không hỏi.”

Cái mình ưng nhất trong Đế Vương Công Lược chính là những nhân vật đều có đậm cá tính, nhưng tỉnh táo, không quá đà, không vô lý, không gây không dễ chịu cho người đọc .
Tỉ như Sở Uyên, hoàn toàn có thể rất ngạo kiều, lại cứng đầu, nhưng cũng vô cùng êm ả dịu dàng phóng khoáng, rộng lượng. Vừa khó bắt nạt, rất là ghê gớm nha – đừng hỏi tại sao anh Đoạn sợ vợ thế, thi thoảng lại ngốc manh. Phũ với anh Đoạn, nhưng cũng sủng anh luôn. Rất dễ xấu hổ ngượng ngùng nhưng cũng táo bạo, vừa trẻ con vừa nóng bỏng. Nụ hôn đầu, lần đầu làm chuyện ấy, giao ước định thân – những cột mốc quan trọng nhất đều Sở Uyên dữ thế chủ động, luôn dữ thế chủ động rất đúng lúc đúng chỗ .
Sở Hoàng và Tiểu Uyên giống như hai người khác nhau vậy. Trước người khác là Sở Hoàng uy nghiêm lãnh đạm hoặc là ca ca ôn nhu, trước Đoạn Bạch Nguyệt thì tùy ý, lười biếng như mèo mướp nhỏ. Làm nhà vua tuy trên vạn người nhưng luôn phải bao dung đức độ chiếu cố mọi người, chiếu cố từ Thái phó cho tới đệ đệ, khi nào cũng toát ra phong thái ôn nhu cường công. Là Tiểu Uyên của Đoạn Bạch Nguyệt thì hoàn toàn có thể giận dỗi vu vơ, hoàn toàn có thể giở thói lưu manh bắt bạt người thương, hoàn toàn có thể khóc sưng mắt mà không sợ mất thể diện. Ở trong mắt bách tinh là vị vua cần kiệm liêm chính quanh năm ăn rau, thật ra chỉ là bạn nhỏ biếng ăn khiến Đoạn tiểu công hết dỗ lại lừa lùng sục món ngon khắp nơi để người ta hoàn toàn có thể ăn nhiều thêm một chút ít. Ở bên tình nhân, thể thống hoàng gia gì gì đó đều quăng hết đi. Mặt mũi lấm lem, hết dụi vào chăn vào tay áo rồi cọ cọ lên người ta. Ôm người ta chặt cứng rồi lười biếng tựa cằm vào vai không cho người ta trò chuyện, cũng không cho cử động. Rúc vào trong lòng người ta, loay hoay tìm tư thế tự do rồi mơ màng ngủ. Loài mèo thống trị quốc tế từ thời xưa rồi 😂 Bắt nạt thành nghiện, tát nhẹ, điểm mũi, kéo tai, chôn mặt cười khúc khích, ngẩn ngơ nắm góc chăn … Tiểu Uyên thở thôi cũng đáng yêu ấy. Mình đọc còn nhũn tim, còn muốn cưng, huống chi anh Đoạn. Sở Uyên mang cảm xúc tươi mới trẻ con của tình đầu, lại vừa chín chắn tâm ý chuẩn vợ ngoan .

Ít nhất cũng có thể chính miệng nói cho hắn biết, có một số việc thật sự không quan trọng đến thế.” Sở Uyên cười cười: ” Trên người có độc ta liền cách xa hắn một chút, lúc ăn cơm một người một bàn cũng không sao. Dung mạo hủy hết, ta thích là được, người bên ngoài có quan hệ gì đâu.”

” Hắn mới xuất quan, sẽ luẩn quẩn trong lòng, cái này trẫm biết.” Tâm tình Sở Uyên nhìn như rất bình tĩnh:” Không sao, vừa nãy trẫm đã nói rồi, ít nhất cũng còn có hai mươi năm, không sao hết, tiếp tục chờ là được.”

” Nếu cần thêm năm năm, vậy trẫm liền trở về vương thành đợi thêm năm năm, nếu năm năm sau lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, liền đợi thêm mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm. Nếu hắn muốn trốn trong băng thất cả đời, trẫm sẽ ở vương thành chờ hắn cả đời, nhưng nhất định phải làm như vậy thật sao?”

( Này là bìa truyện, đúng là tóc đẹp hơn cả gấm vóc nha 😂 )

Đối mặt với việc Đoạn Bạch Nguyệt che giấu mình, đối mặt với việc người mình chờ ba năm không chịu ra gặp như đã giao hẹn, muốn trốn mình nửa phần đời còn lại, đối mặt với việc Nam sư phụ truyền lại ý niệm “Đừng chờ đợi nữa, hãy quên sạch sẽ. Quên hắn đi, có lẽ trong lòng đồ đệ ngốc kia của ta còn có thể dễ chịu một chút.” – Sở Uyên lại không hề khó chịu, cũng không oán hận, không vội vàng, mà chỉ nhẹ nhàng cho anh Đoạn thời gian để thấy mọi việc không nghiêm trọng đến thế. Mông lung chờ đợi từng phong thư mỗi năm, thân đế vương lại giục ngựa chạy ngày chạy đêm đến Tây Nam xa xôi, nửa đường còn bị thích khách làm bị thương, đến nơi lại bị mời về, người ngày đêm mong ngóng thì tránh mặt không gặp, Sở Uyên bình thường ngạo kiều là thế nhưng đến thời khắc đau lòng lại rất tỉnh táo, không những không tự ngược, không dứt tình, còn tự truy tìm thuốc giải. Những lúc anh Đoạn làm sai, đã chuẩn bị tinh thần để nghe trách mắng, lại nhận được tiếng nức nở nghẹn ngào, mới luống cuống nhận ra Tiểu Uyên đau lòng vì mình đến mức nào. Đâu chỉ riêng anh Đoạn là tình thánh đâu? Thương Đoạn tình thánh, cũng thương Tiểu Uyên thật nhiều. Yêu nhiều như thế, lại phải kiềm chế đè nén nhiều như thế. Mỗi khi Tiểu Uyên ngẩn người, rồi một lúc lâu mới nhẹ giọng ừ một tiếng, thật khiến người đọc nhũn tim…

Ngươi đừng để mình bị thương ” – từ bé đến lớn đều cẩn thận nhấn mạnh câu này, không mong gì, chỉ mong người thương bình an.

“Đoạn Dao khác với Đoạn Bạch Nguyệt, từ nhỏ đã hiếu động lại đụng đâu khóc đó, lúc học võ công cũng không quá nỗ lực, có thể được như ngày hôm nay hơn phân nửa là nhờ thiên phú…”

Tiểu Vương gia của Tây Nam phủ, đệ đệ ruột thịt của Đoạn Bạch Nguyệt, đệ tử cưng của Nam Ma Tà, được thêm hai vị lão nhân nổi danh thiên hạ nổi hứng truyền dạy bí kíp. Phải nói là nhân duyên của Đoạn Dao vô cùng tốt, ngoại trừ là đối tượng người dùng bắt nạt của ca ca thân yêu ra thì Dao nhi người gặp người cưng. Cũng phải, em nó đáng yêu thực sự, lương thiện trong sáng, em trai quốc dân của fan hâm mộ mà. Thuở nhỏ trắng trẻo bẹo ra nước, lớn lên anh khí đầy mình, lại cơ trí dẻo miệng, ai nhìn cũng ưng, đi đến đâu là bị hỏi cưới đến đấy .

Ngươi có biết trong thành Đại Lý có bao nhiêu cô nương thích Dao nhi không? Cho dù hắn chỉ nói một câu thì cũng sẽ đỏ mặt rất lâu. ” 

Tiểu Vương gia trong mộng của bao cô gái lại không ham tình ái, không hứng thú tiền tài, chỉ có đam mê duy nhất với đám độc trùng độc thảo.
Dao nhi thật sự rất ngoan. Từ bé đến lớn đều bị ca ca bắt nạt, em nó lúc nào cũng mong gả ca ca đi, tám năm không về nhà cũng được, mà lâu hơn càng tốt. Mặc dù trong lòng hay niệm kiếp sau sinh ra sẽ chọn nhà nào không có ca ca, nhưng Dao nhi thực sự rất là thương anh Đoạn, thương cả “tẩu tẩu”, thương cả sư phụ chuyên môn lừa gạt mình. Ngày nhỏ thích Liệt Vân Đao, cha lại truyền nó cho Đoạn Bạch Nguyệt. Lớn lên được anh Đoạn thưởng lại cho, em nó dù rất thích nhưng vẫn chần chừ không dám nhận, nửa đêm còn lôi đao ra nhìn suốt mấy canh giờ. Không hứng thú với cờ phổ, nhưng nghe nói phá giải Đốt Tinh mê cục có thể giúp ca ca sống lâu hơn một chút liền sảng khoái học, ngày ngày kiên nhẫn học từng chút. Thay ca ca chăm sóc “tẩu tẩu” khi bế quan. Ngày đêm mong mỏi cả hai sớm thành thân. Để ca ca có thể suôn sẻ cưới Hoàng thượng về mà sẵn lòng đem cả núi trùng Tây Nam tặng Diệp Cẩn aka thông gia để lấy lòng (thật ra là người Tây Nam phủ đều ngày ngày cầu anh Đoạn mau rước Tiểu Uyên về, ai cũng cuồng ăn cưới đến phát điên rồi)…

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

Source: https://ontopwiki.com
Category: Review

Post navigation

Leave a Comment

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *