Trang chủ » [Review] Thiên thu – Mộng Khê Thạch

[Review] Thiên thu – Mộng Khê Thạch

( Ghi chú : Fanart của Cp Thiên Nhai Khách – Priest )

Tên gốc: 千秋

Tạm dịch: Ngàn đời

Tác giả: Mộng Khê Thạch/Cổ Kính

Editor: Thiếu Quân

Thể loại: cổ trang, giang hồ (hơi huyền huyễn) (trước tôi đọc lại không nhớ truyện này huyền huyễn, chắc do không để ý vì cũng không thích dạng huyền huyễn lắm), bệnh thần kinh mặt dày đặc biệt tra công (Lão Yến tra nhưng không hiểu sao tôi lại yêu lão cực) x đạo sĩ mỹ mạo thông minh thụ (vì là người theo đạo, từ nhỏ đã ở trên núi rồi, lại có người sư phụ cực kì có tâm rộng bao la nên bạn thụ cũng như vậy, chỉ là bạn nhân từ, nhưng không có nghĩa là bạn không biết đạo lí, không biết chuyện, không phân biệt tốt xấu, nên đừng vì thấy xuất thân của bạn mà sợ bạn là một dạng thánh mẫu không não), cường cường, HE, 128 chương + PN.

Couple: Yến Vô Sư (Lão Yến) x Thẩm Kiều (Thẩm đạo trưởng)

Đánh giá: 3,5/5đ.

Thẩm Kiều : “ Nhưng tốt thế nào cũng phải có số lượng giới hạn nguyên tắc. ”
Yến Vô Sư : “ Muốn cái gì tự mình đi lấy, đừng vọng tưởng có người tương hỗ. Sống và chết đều do lựa chọn của chính mình, không hề can hệ đến người khác. ”

Nói sơ về edit, edit văn phong không tệ, nhưng beta có phần còn yếu, tuy nhiên nếu không quá để ý thì có thể bỏ qua.

Về truyện,

Đây là bộ truyện thứ hai T đọc của Cổ Kính, lúc đầu không biết Mộng Khê Thạch là cùng tác giả, vì ấn tượng cũng khá ổn ở bộ đầu nên đây là nguyên do nhảy bộ này .
Cơ bản bộ Thiên thu này về chất lượng thì ổn, so với tôi còn khá đáng yêu, đặc biệt quan trọng đoạn lão Yến bị “ tinh thần phân liệt ”. Về diễn biến nội dung truyện, thủ đoạn dương mưu đều có, người sống ta chết cũng không thiếu, nhưng không quá bi thương, cũng không quá nhiều khúc cua, cơ bản đối tôi thì khá nhẹ nhàng .
Nếu ai kiểu ghét đọc kiếm hiệp vì dạng phân biệt rõ ma đạo bạch đạo, dạng anh hùng không làm chuyện có lợi cho ma đạo mà không phân biệt thị phi, thì yên tâm, bộ này không có như vậy, nên hoàn toàn có thể nhảy vào ( giống T ) .

Tác giả viết truyện hiểu rõ nhân vật mà mình viết, công rất tra, tra đến đê cmn tiện nhưng mà tôi thích . Còn thụ đúng chuẩn đạo sĩ, nhưng không phải kiểu bên ngoài đạo mạo bên trong nguy hiểm, mà là từ trong ra ngoài, một dạng đạo sĩ, đạo sĩ này còn là dạng có não, biết suy nghĩ, chỉ có một đoạn vì quá tin trên đời ai cũng có ít nhất một thiện ý, mà dại dột bị bạn công “bán” đem vô con đường chết mà thôi. (=.=/// tôi thìe, lão Yến trong này tra vcl.)

Tóm gọn hai bạn này là, Yến Vô Sư theo quan điểm “ bản tâm con người là ma tâm ”, mà Thẩm Kiều thì quan điểm “ bản tâm con người là đạo tâm ”. Do đó, hai người trẻ tuổi đi trên hai con đường khác nhau và không biết lão Yến quá như mong muốn, hay là A Kiều số quá đen, hai bạn cứ quấn quấn nhau mãi, cho đến cuối truyện luôn .
Bộ này có người bảo yếu tố cung đình rất rất ít, nhưng theo tôi, yếu tố đó lại là chủ chốt của tiền căn hậu quả trong này, mọi sự khởi đầu, dây dưa giữa hai người đều từ đó mà ra. À, mà trong này, tác giả không biết có phải chuyên sử không, nhưng toàn cảnh là thời đại cuối Bắc Tề đến đầu thời nhà Tùy, chính là dùng toàn cảnh lịch sử vẻ vang mà viết, cũng khá ổn .
Truyện theo xu thế chậm nhiệt mà H còn là H kéo rèm ( Ở phần PN ), đến hơn 70/128 chương thì lão Yến mới thật sự đối đãi người ta, còn trước đó, vờn như vờn cún, nhưng không sao, cái quy trình tiến độ chưa “ rớt vào lưới tình ” của lão Yến, thì cũng đã có nhiều hint để ăn đến rụng trym rồi, lão thả cho cả thiên hạ này biết, A Kiều là của lão, dù sao đó, lão “ tát ” người ta một vố đau .
Các nhân vật trong truyện phần nhiều ai tôi cũng thích, đối nhân vật phụ thì đặc biệt quan trọng có Kỳ Phượng Các, Biên Duyệt Mai cùng với Bạch Nhung, trừ một người, người mà tôi mong kết thúc trong truyện thật mau, do tại dạng người này, là dạng người tôi ghét nhất_ kẻ thất tín và cũng là kiểu người, đã sai cũng không khi nào nghĩ mình sai. Cũng may, đợi mòn con mắt ểm cũng chết .

Nhược điểm của nó là (nhược đối với tôi), tôi không quá thích kiểu nhân vật có phần “bá đạo” quá, cũng không thích lối văn miêu tả quá nhiều như kiểu “khí thế bức nhân” của nhân vật chính, dù các nhân vật khác cũng không phải bị mô tả cho lép dẹp, nhưng một vài lần là được, chứ nhiều quá tôi hơi mệt, đặc biệt tác giả dường như muốn cho nó dài ra, nên phần mô tả ở một số đoạn đối với tôi hơi bị dư thừa, nếu bỏ nó đi chắc cũng bớt được vài chương.

Tóm lại, truyện không phải theo dạng đọc giải trí, nhưng cũng không phải dạng quá xuất sắc. Ấn tượng vẫn có, vì nhờ nó mà tôi cũng bớt ác cảm với loại văn kiếm hiệp. Với lại, loạt nhân vật trong này, cũng giúp tôi nhìn nhận ra một số điều, đó là yếu tố quan trọng để tôi thích một bộ truyện.

Khi đọc hết truyện rồi, nó làm tôi có phần hụt hẫng, vì cảm thấy, người bạn tốt như Thẩm Kiều, kẻ mặt dày vô sỉ như lão Yến, ở đầu cuối cũng không thoát được số phận “ Toàn văn hoàn ” .

“Gió nhẹ thổi qua, hoa lá chập chờn, đưa một câu này của hắn lưu lại trong năm tháng.
Cỏ cây không nói, dư tình còn tại.”

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

Source: https://ontopwiki.com
Category: Review

Post navigation

Leave a Comment

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *