10 Re: [Hiện đại] Yêu anh hết thuốc chữa – Mật Kiến – Điểm:
Đang tải Player đọc truyện…
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 01
♥Edit: thaomilk
Nửa đêm, bóng tối bao trùm hành lang cô nhi viện Thiên Ân .
Một chiếc bóng nhỏ nhắn như chú mèo nhẹ nhàng đi giữa hành lang. Bước vào căn phòng hẻo lánh, bên trong phát ra tiếng khóc nho nhỏ.
“Hành Kiện … Hành Kiện …” Cô bé cố ý nhẹ giọng gọi vào trong “Hành Kiện …”
Tiếng khóc chợt ngưng lại. Không lâu sau có tiếng mắng của một cậu bé vang lên: “Tránh ra…”
“Hành Kiện, em đến rồi, anh đừng sợ …”
Ngao Thiên Ân nhìn bóng cây lay động hắt lên tường, tim đập mạnh liên hồi. Dù cho bản thân đang rất sợ hãi nhưng cô bé biết Hành Kiện sợ tối, không thể bỏ cậu lại một mình.
Trong phòng, Hành Kiện ngồi cạnh cửa, cuộn mình lại, chà mạnh tay áo lên mặt để lau khô nước mắt, phủ nhận sự yếu đuối của bản thân “Ai sợ chứ … Tránh ra…”
Mấy tháng trước, hai mẹ con cậu vẫn nương tựa nhau mà sống, nhưng vì không chịu nổi nợ nần vây đuổi mà mẹ cậu đã thắt cổ tự vẫn. Ba ngày sau, khi cảnh sát phá cửa xông vào nhà, ai nấy đều bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.
Cậu bé ngồi yên lặng trên giường, nhìn chằm chằm vào thi thể đang treo cổ của mẹ, mặt ngơ ngẩn, hẳn là bị dọa đến mất hồn.
Sau đó, cậu được đưa đến cô nhi viện Thiên Ân, dù cho mọi người có làm gì cậu luôn yên lặng ngồi một góc, lạnh lùng quan sát mọi chuyện. Không ai biết đêm nào cậu cũng bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, khóc thầm trong chăn.
Chỉ có Thiên Ân, chỉ có cô nhìn ra nội tâm yếu ớt của cậu.
Mỗi khi Hành Kiện ngồi một mình một chỗ, thì Thiên Ân nhất định sẽ lấy đồ chơi đến trước mặt cậu, muốn cậu chơi cùng mình, hoặc chỉ lặng lặng ngồi cạnh cậu. Hành Kiện luôn không thích Thiên Ân đến gần. Thật ra, trong đám bạn học, chỉ có cô là chủ động lại gần cậu nhưng cậu luôn trừng mắt liếc cô hoặc đẩy cô bé ra. Nhưng cô vẫn không lùi bước, cậu đi đâu cô liền theo đó.
Tối qua, lúc đi ngủ, Thiên Ân cũng dán sát bên cậu, không chịu đi. “Em muốn ngủ cạnh anh, như vậy anh sẽ không khóc …”
Chuyện cậu khóc vào ban đêm bị người khác biết được, Hàn Kiện tức giận, đá Thiên Ân một phát rớt xuống giường. Trán cô bé bị va vào mép giường, máu chảy ròng ròng, một bạn nhỏ thấy vậy liền chạy đi báo với nữ tu sĩ.
Thiên Ân được đưa vào bệnh viện, Hành Kiện bị phạt nhốt trong phòng tối một đêm.
“Em muốn ở với anh, như vậy anh mới không mơ thấy ma quỷ …” Trán thiện Ân phải dán băng gạc, cô cúi xuống sàn nhà, cố gắng nhìn Hành Kiện qua khe hở dưới ván cửa.
“Tránh ra mau…” Cậu bé quát.
“Không …” Thiên Ân chưa từ bỏ ý định .
“Tránh ra.”
“Không …”
Trong đêm tối yên tĩnh, cuộc đối thoại cứ như thế mà lập lại vài lần. Đến tận sáng hôm sau, nữ tu sĩ Terry đến mở cửa cho Hành Kiện mới phát hiện Thiên Ân đang ngủ tựa người vào cánh cửa, sốt cao.
Thiếu chút nữa đã thành viêm phổi nên Thiên Ân phải nằm trên giường vài ngày, Hành Kiện luôn bên cạnh cô, thế nào cũng không chịu rời đi.
Năm đó Hành Kiện tám tuổi, Thiên Ân năm tuổi.
——— —————— ———
Hằng năm, cô nhi viện Thiên Ân được các công ty, xí nghiệp tài trợ. Cứ theo định kì , phu nhân của các xí nghiệp đó lại đến thăm cô nhi trong viện, đó là thời gian được mong đợi nhất.
Những chiếc xe hơi sang trọng chạy vào cô nhi viện Thiên Ân ở núi Tân Trúc. Viện trưởng Terry dẫn các bạn nhỏ ra đón, sau đó tất cả ngoan ngoãn đứng xếp thành hàng, chờ các phu nhận đến phát quà tặng. Ngoại trừ Hành Kiện và Thiên Ân.
Hành Kiện từ đầu đã không muốn nhận đồ bố thí. Tuy Thiên Ân rất muốn nhận quà nhưng vì Hành Kiện không nhận nên cô cũng không nhận theo.
Khi thấy cả hai đứng lặng lẽ một bên, Lộ phu nhân, người thường xuyên đến đây, đã mang hai túi quà đến trước mặt cả hai.
“Hành Kiện, Thiên Ân, đây là quà cô chuẩn bị riêng cho hai cháu, mở ra xem đi.”
Nụ cười thân thiện của Lộ phu nhân luôn làm tất cả mọi người trong viện yêu quý. Thiên Ân cười với bà, sau đó ngượng ngùng nhận lấy món quà, Hành Kiện lại thẳng thừng né tránh.
Thiên Ân do dự nhìn cậu bé, cuối cùng trả lại quà cho Lộ phu nhân rồi đuổi theo Hành Kiện.
Lộ phu nhân vẫn luôn cảm thấy hai đứa trẻ này thật đặc biệt, lòng tự trọng cao hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, nhất là cậu bé kia. Vẻ mặt lạnh lùng, luôn thờ ơ với tất cả. Mà gương mặt thanh tú của cô bé kia lại tạo cảm giác rất thân thiết, luôn mỉm cười thẹn thùng. Cả hai hợp lại tạo thành một thế giới riêng không ai có thể xen vào.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé nhắm mắt nhắm mũi chạy đi, lòng Lộ phu nhân dâng lên nỗi chua xót và quan tâm.
Sau này, chỉ cần thấy Lộ phu nhân và mọi người đến, Hành Kiện tuyệt đối không lại gần, chỉ tránh một bên nhìn trộm.
Thiên Ân đương nhiên luôn theo cậu, nhưng cô bé không hiểu vì sao Hành Kiện thà nhìn lén Lộ phu nhân chứ không chịu nhận quà bà tặng.
Một ngày nọ, Lộ phu nhân và những người khác lại đến. Vẫn như trước, Hành Kiện và Thiên Ân lại tránh một bên. Nhưng lần này, trên gương mặt Hành Kiện không còn vẻ lạnh nhạt như mọi khi, ánh mắt cậu như bị vật gì đó hấp dẫn trở nên sáng long lanh.
Đó là sự xuất hiện của một cô bé bên cạnh Lộ phu nhân. Đây cũng là lần đầu tiên Hành Kiện nhìn thấy Lộ Thiên Ái.
Thiên Ái mặc chiếc váy màu hồng phấn, đứng cạnh mẹ, nheo mắt nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh.
Rất nhiều bạn nhỏ tò mò vây quanh Thiên Ái. Lộ phu nhân khuyến khích Thiên Ái chơi đùa cùng các bạn nhỏ, nhưng cô bé chỉ lắc đầu, nắm chặt góc áo mẹ.
Trên người hai mẹ con họ tỏa ra thứ ánh sáng hạnh phúc chói lọi, như thứ được gọi là hạnh phúc gia đình trong truyện cổ tích, khiến cho Hành Kiện nhìn không rời mắt.
Lúc này, Thiên Ái dường như đang cáu kỉnh, Lộ phu nhân kiên nhẫn dỗ cô, âu yếm hôn nhẹ lên má, lên trán cô. Cô bé thì làm nũng trong lòng mẹ.
Bất giác, Hành Kiện lộ ra vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ, trong đó có cả một chút ghen tị.
Loại ánh mắt đó không chỉ có mình cậu, Thiên Ân cũng thế. Cô bé hi vọng mình là công chúa nhỏ được mẹ yêu thương, cũng mơ ước có được chiếc váy hồng phấn xinh đẹp của Thiên Ái.
Tiếp đó, không biết Lộ phu nhân đã nói gì với Thiên Ái, chỉ thấy cô bé bĩu môi lắc đầu. Lộ phu nhân xoa đầu con gái, chỉ tay về hướng Hành Kiện và Thiên Ân, nói thầm bên tai cô bé.
Không cam lòng, cầm món quà của mẹ trên tay, Thiên Ái dậm chân đi về phía Hành Kiện và Thiên Ân.
“Cầm lấy! Mẹ cho nè.” Thiên Ái đưa thứ gì đó cho hai người, không kiên nhẫn nói: “Cầm lấy mau, mõi hết cả tay.”
Thiên Ân nghĩ Hành Kiện sẽ không chịu lấy nên không đưa tay. Không ngờ vài giây sau, cậu lại đưa tay nhận quà.
Thiên Ân kinh ngạc nhìn cậu, cũng nhanh tay nhận quà.
Sứ mệnh đã hoàn thành, Thiên Ái lập tức xoay người bỏ đi, miệng còn than thở: “Còn muốn ngươi ta đem lại cho, đáng ghét.”
Hành Kiện ôm quà vào lòng, mắt dõi theo Thiên Ái, không rời một giây.
Lần đầu tiên, Thiên Ân phát hiện cậu có hứng thú với người khác.
Năm đó, Hành Kiện mười tuổi, Thiên Ân và Thiên Ái bảy tuổi .
——— —————— —————————-
Nhân dịp cô nhi viện thành lập được hai mươi năm, viện trượng tổ chức lễ kỉ niệm, các nhà tài trợ đều được mời đến, cũng là để nhận bằng cảm ơn khen ngợi.
Tại bữa tiệc trà xã giao trong lễ kỉ niệm, tất cả các nữ tu sĩ cùng cô nhi trong viện đều tự tay làm một ít điểm tâm chiêu đãi khách quý. Hành Kiện phụ trách mang nước uống cho khách .
Lúc này, cậu đã trở thành một đứa trẻ trưởng thành, dáng người cao to đứng trong phòng tiếp khách, có vẻ tài trí hơn người. Đôi mắt đen tinh tường thỉnh thoảng nhìn xung quanh, đôi môi miễn cưỡng cong lên. Viện trưởng đặc biệt giao trọng trách này nên cậu không thể không làm.
Cuối cùng, hình bóng mà cậu mong đơi bấy lâu cũng xuất hiện. Lúc này, cậu mới chính thức nở nụ cười.
“Hành Kiện! Chà! Cao vậy sao! Đẹp trai thế này sao ……..” Lộ phu nhân có vẻ thật cao hứng.
Hành Kiện cười ngượng nhìn bà: “Hoan nghênh cô! Cô có muốn uống chút gì không?”
Không biết vì sao mà Lộ phu nhân đã lâu không đến, cuối cùng cũng nhìn thấy bà, thái độ của Hành Kiện so với lúc trước cũng cởi mở hơn.
Lúc này, đột nhiên có một bóng người đi đến trước mặt hai người, khủy tay đụng phải chiếc khay trên tay Hành Kiện, làm thức uống đều đổ cả xuống đất.
“Trời ơi! Bộ quần áo mới của tôi ……” Một cô gái trẻ bỗng thét lên, nước đổ ướt một phần trên người cô. “Quần áo mới của người ta đều bị bẩn hết rồi! Đều là tại anh ……” Cô ta giận dữ trừng mắt sang Hành Kiện, sau đó chuyển sang nhìn Lộ phu nhân khóc lóc kể lể: “Mẹ, mẹ nhìn đi! Con đã nói trước là không muốn đến đây, mẹ lại cứ bắt con đến….”
Lộ phu nhân vội vàng lau giúp con gái: “Cưng à, không có gì đâu, mẹ giúp con lau là được mà …..”
Cô ấy là Thiên Ái? Trái tim Hành Kiện đập nhanh hơn, ngây ngốc đứng nhìn Thiên Ái đang nổi giận đùng đùng, chẳng để ý đến bản thân mình cũng bị ướt không ít.
“Hành Kiện, anh có sao không? Quần áo anh bị ướt hết cả rồi….” Thiên Ân chỉ biết Hành Kiện làm đổ khay nước, chạy nhanh tới giúp đỡ. Khi cô nhìn thấy Thiên Ái, cả người cũng ngây dại.
Thiên Ái càng ngày càng trở nên hấp dẫn, gương mặt cân đối hoàn mỹ như búp bê được thượng đế tỉ mỉ chế tạo ra, dáng người cao ráo như những cô gái xinh đẹp thường xuyên xuất hiện trên TV, bộ quần áo màu hồng phấn càng tăng thêm nét thanh xuân tươi trẻ, khiến cho người nhìn không thể không bị cô mê hoặc.
Bất giác, Thiên Ân nhìn lại chính mình. Bộ đồng phục thể thao của cô nhi viện đã quá nhỏ rồi, khiến cho ngực cô gần như không thể che giấu hết, thật không được tự nhiên. Hành Kiện thường trêu cô là giấu hai cái bánh bao trước ngực, có khi lại nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, hại tim cô đập thật nhanh.
Lúc Thiên Ân đang ngẩn người nhìn Thiên Ái, phản ứng của Hành Kiện lại làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn .
“Thực xin lỗi! Lộ tiểu thư, tôi giúp cô lau khô nhé ……” Hành Kiện kéo tạp dề đến giúp Thiên Ái chà lau, nhưng lại bị cô khiển trách .
“Không được đụng vào tôi! Bị anh lau lại càng bẩn hơn ……” Thiên Ái chán ghét nhìn bộ dạng chật vật của cậu, sau đó quay sang phía mẹ. “Mẹ, mình về nhà thôi ! Ở đây thêm một phút nào nữa chắc con sẽ điên lên mất ……” Nói xong hướng Lộ phu nhân như kiểu sắp bỏ đi .
Lộ phu nhân tỏ vẻ xin lỗi nhìn Hành Kiện, không còn cách nào khác là để con gái kéo ra ngoài .
Hành Kiện buồn bã nhìn hai người rời đi, không nói một câu. Cậu vì sự ngốc nghếch của chính mình mà cảm thấy ảo não, hơn nữa lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật ti tiện.
Thiên Ái tựa như một ngôi sao chói mắt ở trên cao, không phải dùng hai bàn tay trắng của một cô nhi như cậu mà có thể chạm tới, chẳng trách ánh mắt của cô khi nhìn cậu đầy sự khinh thường.
Cậu không trách cô, nhưng, đến một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành hoàng tử xứng đôi với công chúa, tự tay hái xuống ngôi sao xinh đẹp này.
Hành Kiện âm thầm thề, trong lòng bỗng hiện ra một nguồn động lực mà trước nay chưa từng có .
“Hành Kiện, anh có sao không? ” Thiên Ân nhìn biểu hiện liên tục thay đổi của cậu, lo lắng hỏi .
Bị Thiên Ái nhục mạ như thế, trong lòng Hành Kiện nhất định rất khó chịu. Cô nhìn ra được Hành Kiện có ý với Thiên Ái, nếu không đã không bảo quản thật kỹ món quà mà chính tay Thiên Ái đưa cho trước đây, ngay cả vỏ hộp cũng không vứt đi.
Lúc này, không hiểu sao Thiên Ân lại cảm thấy ghen tị, sợ Hành Kiện không hề thuộc về một mình cô nữa. Nghĩ đến khả năng này, hốc mắt của cô lập tức hồng hồng .
“Làm gì thế! Tự dưng khi không lại khóc làm gì? Nhanh đi thu dọn đi!“
Hành Kiện biết Thiên Ân đang vì chuyện Thiên Ái mắng cậu mà cảm thấy khổ sở, thô lỗ day day tóc cô, xem như trấn an .
Gió xuân thổi man mác ý tình, gợi cho thiếu niên một chủ tâm, cũng làm gợn sóng trong tâm hồn một thiếu nữ.
Năm đó, Hành Kiện mười sáu tuổi, Thiên Ân và Thiên Ái mười ba tuổi .
——— —————— —————— ———-
“Anh không đi được không? …… Anh đi rồi em biết phải làm sao? “
Trong phòng chờ xe, Thiên Ân khóc sưng cả hai mắt nhưng cũng không làm thay đổi được quyết định của Hành Kiện .
“Anh có thể ở trong viện đến khi mười tám tuổi, vì sao phải đi lúc này? ” Thiên Ân hỏi đi hỏi lại vấn đề này đã một tháng nay .
Lễ kỉ niệm vừa qua đi được vài ngày, Hành Kiện bỗng nhiên đưa ra đề nghị rời khỏi cô nhi viện, lựa chọn lên Đài Bắc vừa học trung học vừa đi làm thêm.
Thiên Ân rất bất ngờ. Trước đây chưa từng nghe qua cậu nói muốn đi Đài Bắc, hơn nữa lại muốn đi sớm như vậy …… Cô vẫn luôn nghĩ cậu vĩnh viễn sẽ không rời xa cô.
“Không phải tôi đã nói, tôi muốn đến Đài Bắc một lần sao, trưởng thành rồi, tôi không nghĩ sẽ ở mãi cái nơi bé tí này.” Hành Kiện vươn cổ quan sát, sợ bỏ lỡ chuyến xe .
Phải xa nơi mình đã sinh sống tám năm, tuy biết rằng nơi này không phải là nhà của cậu, nhưng trong lòng vẫn có phần không nỡ, hơn nữa cũng không yên lòng về Thiên Ân .
Cậu cố gắng không chú ý đến hai hàng nước mắt đã ướt nhòa của cô, sợ khi nhìn thấy sẽ không đi được …… Hơn nữa, cậu rất muốn ôm cô, muốn hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô, dùng hai tay xoa bóp bộ ngực cô. (Yu: zì sao nam nhân trong nhà mình đều là sắc lang >”<)
Từ khi ý thức được ngực của Thiên Ân phát triển, cậu bắt đầu có cảm giác xúc động. Nghĩ đến đó, cả người Hành Kiện lại thấy không được tự nhiên, ho mạnh một tiếng để dời đi sự chú ý.
“Nhưng ……” Thiên Ân thật không muốn cậu đi .
“Đừng lo lắng, Ma ma đã giúp tôi liên lạc với bạn của bà, đợi tôi sắp xếp ổn thỏa, sau khi em tốt nghiệp có thể đến tìm tôi …… “
Tất cả cô nhi trong viện đều gọi nữ tu sĩ Terry là Ma ma, ở Đài Bắc bà có người quen có thể giúp đỡ các cô nhi trong viện, giúp bọn họ tìm trường học, tìm nơi làm việc.
Những lời này Thiên Ân đều nghe không lọt tai, cô chỉ muốn biết vì sao Hành Kiện lại vội vã lên Đài Bắc.
“Em biết lý do anh muốn đi Đài Bắc, bởi vì …… Bởi vì người con gái anh thích đang ở đó, đúng hay? ” Cô chua xót nói ra kết luận mà mình đã nghĩ đến mấy hôm nay .
Cô đã vụng trộm kiểm tra hành lý của Hành Kiện, món quà mà Lộ Thiên Ái đưa được cậu giấu dưới nhiều lớp quần áo, mà nhà của cô ấy lại ở tại Đài Bắc.
“Em đừng đoán mò, không liên quan đến chuyện của cô ấy.” Hành Kiện cãi lại, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã nhanh chóng phản bội cậu. “Xe khách tới rồi, em về đi ……”
“Không! Em muốn nhìn anh lên xe…… Nhớ viết thư cho em! Mỗi ngày đều phải viết …… ” Thiên Ân gấp gáp đến độ nước mắt lại rơi xuống .
Hành Kiện cũng cảm giác hốc mắt cay cay, không kiên nhẫn nhanh chóng che dấu. ” Đừng khóc! Tôi ghét nhất nhìn thấy em khóc, khó coi chết đi được …… Được rồi! Tôi phải lên xe rồi …… “
Xe khách dừng lại, Hành Kiện không quay đầu lại, lên xe luôn .
Thiên Ân dùng tay áo lau nước mắt, không ngừng dặn dò ở phía sau cậu, “Nhớ viết thư cho em …… Nhớ viết thư nhé …… “
Xe chạy rồi, nhưng giọng nói của Thiên Ân vẫn còn vang vọng trong không gian yên tĩnh, cũng chẳng ai biết Hành Kiện có nghe được hay không .
|
10 Re: [Hiện đại] Yêu anh hết thuốc chữa – Mật Kiến – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
1- Chương này có cảnh H, khuyến cáo các bé dưới H và các nàng tuy đã H nhưng tâm hồn vữn ngây thơ như dưới H không nên xem nha. Ta hok chịu trách nhiệm cho các thương tổn tinh thần của mí nàng đâu nha.
2- Vì đã là H nên ta thấy vài chi tiết ko cần phải chú thích, nàng nào ko hỉu thì ỉm lun a, hỏi ta, ta ngại ta hem giải thích đâu nha.
À … ừm … đọc truyện thôi hén 
Chương 2
♥Edit: Thaomilk
” Ây ……”
Thiên Ân suy sụp ngồi ở một góc Tây Môn Đinh, hai vai đeo một cái bao lớn, khuôn mặt thanh tú đã lấm chấm mồ hôi.
“Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?“
Nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh mình, Thiên Ân cảm thấy Đài Bắc có phần đáng sợ, có nhiều người dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, vừa rồi còn có một ông bác nhìn cô cả buổi, ánh mắt đó làm cho cô thấy không thoải mái .
Vừa tốt nghiệp trung học xong, Thiên Ân đã vội vã lên Đài Bắc, mục đích chính đương nhiên là để tìm Hành Kiện .
Đã năm năm trôi qua, lúc Hành Kiện mới lên Đài Bắc còn thường xuyên viết thư cho cô, nhưng chỉ được nửa năm, sau đó không nhận được tin tức gì nữa. Bạn của ma ma nói anh đã chuyển nhà nên chưa có địa chỉ, tự nhiên mất tích như vậy, cứ như muốn cắt đứt liên hệ với quá khứ .
Dù lòng nóng như lửa đốt, Thiên Ân cũng chỉ có thể chờ Hành Kiện chủ động liên lạc .
Mỗi năm cứ qua đi, cô từ thất vọng biến thành tuyệt vọng, cho đến mấy tháng trước nhìn thấy anh xuất hiện trên TV.
Lúc ấy, may mắn vừa lúc TV chiếu chương trình đặc biệt. Ca sĩ có ngoại hình rất đẹp nhưng lại toát lên vẻ u buồn lạnh lùng, giọng nói trầm khàn ấm áp làm rung động trái tim những thanh niên thiếu nữ. Đĩa nhạc đầu tay bán được hơn năm mươi vạn bản, giới nghệ sĩ liền tôn anh là ca sĩ kiêm nhạc sĩ triển vọng.
Nhìn người trên TV, nỗi mong nhớ của Thiên Ân như thủy triều trào dâng .
Là Hành Kiện!
Cho dù bề ngoài và giọng nói đều khác với thời niên thiếu, nhưng Thiên Ân chỉ cần liếc mắt là nhận ra anh, hơn nữa cũng chỉ có cô là nhận ra. Không nói lại với bất kỳ ai, Thiên Ân lập tức hạ quyết tâm đến Đài Bắc tìm anh.
Từ TV, cô biết được, hai giờ chiều hôm nay Hành Kiện sẽ cắt băng khai trương ở Tây Môn Đinh mừng sự kiện hoàn thành đĩa nhạc mới. Thiên Ân đi một mạch từ ga Đài Bắc đến đây, còn chưa tìm được nơi tổ chức mà mồ hôi đã ướt đầm đìa.
“Mau! Nhanh lên…… Hành Kiện đang đến kìa……”
Thiên Ân nhận ra có rất nhiều thanh niên đang kích động chạy tới phía kia, cô cũng nhanh chân đứng dậy đuổi theo.
Trời ạ! Sao lại có nhiều người như vậy…… Thiên Ân bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Nhưng sao vẫn chưa thấy Hành Kiện? Không được! Cô nhất định phải nhìn thấy anh!
Thiên Ân cầm vội lấy hành lý, nhắm hướng đó đi tới.
“Làm gì vậy?“
“Tránh ra mau!“
Thiên Ân vất vả mãi cuối cùng cũng vượt qua được bức tường người để vươn lên đứng hàng đầu, lại bị người ở đằng sau dùng sức đẩy, nàng chật vật ngã trên mặt đất, đám người phía sau lại cười trên nỗi đau khổ của cô .
Vội vàng nhặt hành lý lên, Thiên Ân vừa ngẩng đầu, cách đó không xa có một người đang chuẩn bị cắt băng khánh thành nhìn chằm chằm vào cô.
“Hành Kiện!” Thiên Ân hưng phấn kêu lên.
Hành Kiện đang ở trước mắt cô!
“Hành Kiện! Là em! Em là Thiên Ân……”
Thiên Ân đứng lên đang muốn chạy về phía trước, lại bị bảo vệ kéo sang một bên. Bị ngăn cách sau bức tường người, mặc cho cô cố gắng hết lần này tới lần khác cũng không sao chen vào được.
Lễ cắt băng chấm dứt, Hành Kiện cũng đi về hướng Thiên Ân đang đứng, cô biết cơ hội đã đến, bèn liều mạng chạy về phía anh. Vất vả lắm mới đến được chỗ cách Hành Kiện chừng hai bước chân.
“Hành Kiện! Em là Thiên Ân, em là Thiên Ân nè!“
Hiện trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn, người hâm mộ ai cũng điên cuồng nhào tới muốn được chạm vào thần tượng, nhưng đều bị vệ sĩ bên người anh xô ra không nương tay.
“Hành Kiện! Em là Thiên Ân mà!” Cô lại kêu to, cứ mỗi lần gần như đã cầm được cánh tay anh, lại bị đẩy ra. Lúc này, Hành Kiện quay đầu lại, ánh mắt hờ hững nhìn cô.
Anh ấy không nhận ra mình! Thiên Ân thất vọng chưa đầy một giây, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cô tiếp tục theo đám đông chạy tới chổ Hành Kiện, lại bị đẩy ngã, hành lý đổ xuống, giày cũng không biết đã văng đi chỗ nào.
Cô ngã bệt xuống đất, trông thấy Hành Kiện đi càng lúc càng xa, cô tuyệt vọng, nước mắt cứ thế mà tuôn.
Làm sao đây? Hành Kiện nhận không ra cô rồi, cô phải làm sao đây?
Cô vừa kiểm tra hành lý vừa khóc, lại tìm không thấy giày, cảm giác như bị toàn bộ thế giới hắt hủi, không nén nổi cảm xúc chợt khóc òa lên.
Bỗng nhiên, hai mắt đang đẫm lệ bị đôi giày cao gót trước mặt thu hút, cô ngẩng đầu lên nhìn, một người phụ nữ đứng đối diện cô vươn tay ra.
“Nào, đừng khóc nữa ……”
Người phụ nữ trông khoảng hơn ba mươi tuổi, thân thiết tươi cười kéo Thiên Ân đứng dậy.
“Ai da! Em không đi giày à, bị rơi ở đâu rồi?” Người đó nhìn trái nhìn phải, tìm thấy giày của Thiên Ân ở cách đó không xa.
“Cám ơn ……” Thiên Ân không ngừng lau nước mắt, ngượng ngùng cám ơn người phụ nữ kia.
“Em tên là Thiên Ân?“
“Sao chị biết tên em?” Thiên Ân ngây ngốc, kinh ngạc nhìn cô.
“Chị là Ngải Mễ, có người nhờ chị dẫn em đến gặp cậu ấy, em có đồng ý đi cùng chị không?” Người phụ nữ cảm thấy cô gái này rất thanh lệ, tuy nhìn sơ qua thì thấy thật bình thường, nhưng lại trong sáng đơn thuần tựa như hoa bách hợp.
“Nhưng…… Nhưng mà em không biết chị ……” Thiên Ân có chút nghi ngờ. Nghe nói Đài Bắc có rất nhiều người xấu chuyên môn lừa các em gái đi làm mại dâm, còn hạn chế hành động của bọn họ. Tuy cô Ngải Mễ này thoạt nhìn giống người tốt, nhưng cô cũng nên cẩn thận một chút.
“Ha ha! Chị không phải dân buôn lậu lừa bán trẻ em đâu. Chúng ta có chung một người bạn, cậu ấy nhờ chị đến đưa em đi gặp mặt, vì cậu ấy không tiện ra mặt.” Ngải Mễ ghé sát vào tai Thiên Ân nói ra một cái tên.
Thiên Ân ánh mắt mở to, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.”Anh …..”
“Suỵt ……” Ngải Mễ hiểu ý cười “Được rồi, đừng khóc nữa, nhanh đi gặp cậu ấy đi.”
“Dạ.” Thiên Ân nhanh chóng gật đầu, cố nén cảm giác mừng như phát điên trong lòng xuống, lôi hành lý đi theo Ngải Mễ bước trên con đường dẫn cô đến với một cuộc sống mới.
“Hành Kiện.”
Thiên Ân nhìn thấy người mà mình mong nhớ bấy lâu, cảm giác dường như đã trải qua mấy thế kỉ, cô kích động chạy lên định ôm lấy anh, lại đột nhiên dừng lại.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Hành Kiện khiến cô cảm thấy hoang mang.
Trên đường đến đây, Thiên Ân hào hứng tưởng tượng đến vẻ mặt của Hành Kiện khi trông thấy cô. nhiều năm không gặp như vậy, tất nhiên anh cũng sẽ vô cùng vui mừng giống như cô. Không ngờ rằng giờ đây anh chỉ ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn cô.
“Hành Kiện.” Thiên Ân không biết phải làm sao.
Hành Kiện nhìn Thiên Ân, đánh giá qua một lượt mới mở miệng nói “Ngồi đi.”
Thiên Ân buông hành lý, sợ hãi ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với Hành Kiện, nhưng giờ phút này lại không biết nên nói gì, huống hồ Hành Kiện dường như thật xa lạ.
“Anh …… Tại sao lại không hề viết thư cho em ……” Thiên Ân nói ra vấn đề đã muốn hỏi bấy lâu.
Hành Kiện làm ra vẻ miễn cưỡng “Tôi bận.“
Không khí một lần nữa trầm xuống, Thiên Ân cố lấy lại dũng khí “Anh …… Thay đổi nhiều ……“
“Mọi người đều sẽ thay đổi, nhưng mà, em lại không có gì thay đổi ……” Hành Kiện nhìn chằm chằm vào cô, lúc này mới thản nhiên nở nụ cười.
Tim Thiên Ân đập mạnh một nhịp. Anh ấy đã trở nên thật chín chắn, cười lên nhìn thật đẹp…..
“Đến Đài Bắc làm gì? Có chỗ ở chưa?“
Anh hỏi bâng quơ, Thiên Ân lại vô cùng vui mừng, thật thà trả lời: “Em tới tìm anh nha! Trên TV nhìn thấy anh, em liền nhận ra anh ngay …… Anh đã nói em có thể tới tìm anh, hơn nữa em cũng tốt nghiệp trung học rồi, nên mới tới tìm anh ……“
Hành Kiện cau mày: “Cô nhi viện có ai biết ca sĩ Hành Kiện chính là tôi không?“
“Không có …… Hơn nữa em không có nói cho bất cứ ai cả, ngay cả ma ma cũng không biết ……“
“Nghe này, không được đem quá khứ của tôi nói cho bất cứ người nào cả, còn nữa, sau này em sẽ là em họ của tôi, nhớ chưa?” Đột nhiên Hành Kiện trở nên vô cùng nghiêm túc.
Thiên Ân không rõ ý anh, ngây ngốc hỏi “Vì sao?“
Hành Kiện có vẻ không kiên nhẫn: “Không vì sao cả. Nếu em muốn ở bên cạnh tôi, thì đừng hỏi nhiều như vậy và phải biết thận trọng từ lời nói đến hành động, biết không ?“
Hành Kiện cho phép cô được ở bên anh! Nghe được tin tốt như thế, Thiên Ân vui mừng không thể tả. Để tránh làm anh tức giận, cô lập tức không hỏi nhiều nữa.
Lúc này Ngải Mễ đi tới.
“Thiên Ân, chị này là quản lý của anh, chị Ngải Mễ.”
Ngải Mễ là người đã ‘khai quật’ tài năng âm nhạc Hành Kiện.
Một năm trước, khi một ca sĩ khác của Ngả Mễ quay MV, Hành Kiện là trợ lý quay phim.
Mặc dù công việc khiến toàn thân mỏi mệt, nhưng Ngải Mễ vẫn phát hiện vẻ bề ngoài của Hành Kiện toát ra khí chất phong lưu phóng khoáng, giọng nói trầm thấp của anh cũng thực độc đáo, vì thế lập tức bố trí thử giọng.
Lúc Hành Kiện vừa đánh ghi-ta vừa thuận miệng hát lên bài hát do chính anh sáng tác, toàn thân Ngả Mễ bỗng nhiên nổi da gà, đến tận lúc bài hát kết thúc, gương mặt cô cũng ướt đẫm nước mắt.
Hôm sau, Ngải Mễ lập tức báo cáo với công ty, ký hợp đồng với Hành Kiện.
Thiên Ân thực sự cảm kích Ngải Mễ, thân thiết gọi một tiếng: “Chị Ngải Mễ.”
Tiếp đó, Hành Kiện liền nói quyết định mà mình vừa nghĩ ra với Ngải Mễ.
Ngả Mễ vốn có chút do dự, nhưng thấy Thiên Ân rất dễ mến, cuối cùng cô cũng gật đầu: “Sau này em sẽ theo chị học hỏi, giúp Hành Kiện xử lý những việc vặt vãnh.”
“Dạ được! Chị Ngải Mễ.”
Thiên Ân thật vui mừng. Chỉ cần có thể ở cùng Hành Kiện, làm em họ của anh cũng không vấn đề gì.
Nhưng lòng cô lại có một cảm giác là lạ, cảm giác rất vững tâm ……
Cứ như vậy, Thiên Ân trở thành trợ lý của ca sỹ thần tượng Hành Kiện, ở chung nhà với anh .
Các đồng nghiệp ở công ty đều biết Thiên Ân là em họ Hành Kiện, nhưng cũng không ai nói gì, mọi người đều hoan nghênh cô gia nhập, vì cô luôn luôn nở nụ cười với tất cả mọi người, lại ham học hỏi .
Ngải Mễ cũng thực vừa lòng biểu hiện của Thiên Ân. Từ khi Thiên Ân gia nhập, cô cũng bớt được không ít việc, huống hồ nhờ có Thiên Ân sống cùng nên ít nhiều họ cũng tránh được miệng lưỡi thế gian.
Ngải Mễ hơn ba mươi tuổi, vừa mới ly hôn, rời khỏi nhà chồng nên tạm thời chưa có chỗ ở, Hành Kiện liền mời cô tới ở cùng anh.
Vì hai người hợp tác ngày càng chặt chẽ, thế nên Ngả Mễ đồng ý dời đến công ty, vì Hành Kiện thuê trên tầng cao nhất, căn hộ ở tầng 40 có 3 phòng, giờ phòng cuối cùng là dành cho Thiên Ân.
Một ngày làm việc đã kết thúc, Thiên Ân tắm xong, ngồi thoa kem dưỡng da trước bàn trang điểm, nở nụ cười thỏa mãn.
Cô thích công việc này, các đồng nghiệp luôn giúp đỡ cô, lại có thể ở cạnh Hành Kiện. Tuy anh không để ý đến cô, nhưng cô vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.
Trải qua mấy tháng, công việc cũng dần đi vào nề nếp, cô cũng hiểu được vì sao ngày trước Hành Kiện lại đưa ra yêu cầu, chị Ngải Mễ cũng nói cho cô rõ .
Về cái chết của mẹ và quá trình trưởng thành của Hành Kiện, cả công ty chỉ có cô và chị Ngải Mễ biết, để tránh bị giới truyền thông quấy nhiễu, đành phải che giấu sự thật, chỉ nói Hành Kiện đến từ nông thôn, cha mẹ đều đã mất trước khi anh nổi tiếng, không còn người thân.
Dù sao thì diện mạo lúc Hành Kiện rời khỏi cô nhi viện kém hơn bây giờ rất nhiều, hẳn là không ai nhận ra anh .
Ai! Ngành giải trí thật là phức tạp, cô chỉ cần làm tốt việc của mình, còn chuyện khác không cần phải quan tâm.
Thở một hơi thật dài, bỗng văng vẳng nghe thấy những âm thanh kì lạ.
Thiên Ân tò mò đi ra khỏi phòng, áp tai lên cửa phòng Ngải Mễ lắng nghe, không có động tĩnh gì, thế nên cô lại đi tiếp ra phòng khách. Âm thanh kì lạ càng lúc càng rõ, dường như là giọng của Hành Kiện.
Anh lại mơ thấy ác mộng rồi! Trực giác của Thiên Ân phản ứng.
Kỳ quái ……Từ hồi mười sáu tuổi thì Hành Kiện không còn gặp ác mộng nữa, sao hôm nay lại ……
Cô bước nhanh đến phòng Hành Kiện, quả nhiên là anh đang nói mê, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Đèn ngủ ở đầu giường Hành Kiện còn sáng, chỉ thấy anh liên tục lắc đầu, miệng thì thào gọi: “Mẹ …… Mẹ ơi, đừng….. Đừng bỏ con lại……” Dáng vẻ bất lực và sợ hãi giống như trước kia.
Hành Kiện thật đáng thương, vẫn chưa thể thoát khỏi ác mộng. Thiên Ân rất đau lòng.
Cô muốn gọi anh dậy, lại bị một tay anh đẩy ra, quá nóng lòng cô vội ngã nhào vào người anh.
Hành Kiện, đừng sợ! Em đang ở cạnh anh nè……” Cô ôm anh thật chặt, như những ngày trước.
Cơ thể Hành Kiện đang giãy dụa đột nhiên yên lặng, Thiên Ân ngẩng đầu nhìn anh, anh đã tỉnh lại, mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà.
“Hành Kiện…… Anh lại gặp ác mộng rồi ……” Thiên Ân vội vàng đứng dậy, thẹn thùng vì chuyện mình vừa tiếp xúc thân mật với anh. “A …… Anh đã không sao, em về đi ngủ đây ……“
Thiên Ân xoay người rời đi, tay lại bị Hành Kiện giữ lấy “Đừng đi.”
Cô không nhúc nhích, đứng im nhìn anh, nhìn thấy sự yếu ớt và khẩn cầu trong mắt anh.
“A!” Sau một tiếng thét kinh hãi, giây tiếp theo cô đã nằm ở trên giường anh.
Hành Kiện nằm đè lên người cô, nhìn dáng vẻ kinh hãi của cô.
“Hành Kiện ……” Tim Thiên Ân đập thật nhanh, cứ như đã biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Ngón tay Hành Kiện nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi anh đào đỏ mọng của cô, vì khẩn trương mà toàn thân cô run rẩy.
Anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang run rẩy của cô, như là nhấm nháp quả dâu tây.
Thiên Ân nhắm mắt lại, để mặc cho đầu lưỡi của Hành Kiện tùy tiện len vào trong miệng cô, tìm kiếm lưỡi của cô, nhẹ nhàng chơi đùa.
“Ưm …… Ưm ……” Thiên Ân không tự chủ được rên rỉ nỉ non, ngực cũng vì bị xoa nắn mà cảm thấy từng trận tê dại “Ưm…… Hành Kiện……“
Đây lần đầu tiên cô nếm thử vị tình ái nên không biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng lên.
Hành Kiện cởi chiếc áo ngủ hình hoạt hình của cô, đôi gò bồng đảo đã phát triển càng thêm kích thích dục vọng của anh.
Còn lớn hơn cả so với tưởng tượng của anh ! Bàn tay to nắm lấy một bên ngực, nụ hoa hồng tươi bèn nở rộ thẳng đứng lên, anh đưa đầu lưỡi chạm nhẹ lên đóa mai hồng, cơ thể anh lập tức như bị điện giật khẽ run lên.
“A ……“
Khóe miệng Hành Kiện cong lên, dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, tiếp theo đem toàn bộ một bên vú nuốt vào trong miệng, đầu lưỡi không ngừng đùa bỡn liếm mút nụ hoa đã muốn cứng lên, tay còn lại cũng không ngừng xoa bóp vú bên kia.
“A …… Hành Kiện …… A ……” Thiên Ân nhanh chóng bắt lấy tay anh, cảm giác trước ngực tê dại làm cho cô cảm thấy sợ hãi “Đừng …… như vậy…… a……“
Một tay Hành Kiện trực tiếp luồn quần lót của cô, nhưng chỉ chạm được đến bờ rừng.
” Ư, mở chân ra …..” Anh dụ dỗ bên tai cô, đợi cho chân của cô dần dần thả lỏng, bàn tay to lớn lại lập tức xông vùng đất thần bí của cô, ngón tay dễ dàng chạm đến nụ hoa non nớt.
Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng trêu chọc đóa hoa, huyệt khẩu lập tức co rút lại.
“A …… Đừng ……” Nơi sâu kín bị vuốt ve đùa giỡn, Thiên Ân xấu hổ, muốn khép hai chân lại.
Hành Kiện không cho cô lùi bước, sau khi cởi chiếc quần lót màu trắng của cô ra, anh nằm xuống cạnh cô, dùng một chân tách hai chân cô ra, khiến cho nơi riêng tư của cô không bị ngăn trở nữa mà mặc cho anh âu yếm vuốt ve.
” Ư… a…… … a…… A…… A……“
Bên dưới Thiên Ân bị trêu chọc tưởng như không thể chịu đựng nổi nữa, ngón tay bám chặt lấy cánh tay Hành Kiện, chiếc eo nhỏ liên tục vặn vẹo, muốn thoát khỏi khoái cảm đang tra tấn cô.
“A …… A……“
Ngón tay Hành Kiện ở bên trong đóa hoa không ngừng cọ xát, tần suất Thiên Ân rên rỉ cũng càng lúc càng cao, hai chân không ngừng run rẩy, yêu dịch cũng đã ẩm ướt đầy tay Hành Kiện .
Nhìn thấy toàn thân cô ửng hồng lúc cao trào, rốt cuộc Hành Kiện cũng không thể khống chế được dục vọng của mình, sau khi cởi quần lót của mình ra liền nâng đùi cô lên, vật đang cương lên của anh hướng u huyệt ẩm ướt của cô mà đâm tới.
“A! Đau quá! Không được……” Thiên Ân đau đến chảy cả nước mắt, đùi không ngừng run run.
“Ưm, đừng sợ, thả lỏng, để anh yêu em, một lát nữa sẽ thoải mái hơn …..” Giọng Hành Kiện khàn khàn mà dịu dàng.
Thiên Ân cứ như bị thôi miên thì thào hỏi: “Hành Kiện …… Anh nói…… Yêu em sao?” Cô rất vui, Hành Kiện nói anh yêu cô……
Hành Kiện hôn nước mắt của cô, lại dỗ dành: “Gọi anh là Kiện…… Ngoan…… Nhẫn nại một chút, như vậy anh sẽ càng yêu em hơn……” Nếu không đi vào cô bây giờ chắc anh sẽ nổ tung mất!
Nâng chân cô lên cao, Hành Kiện cắn răng dùng sức phá đi lớp màng xử nữ của cô, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đau đớn đến nhăn nhó của cô, một phát tiến đến vườn hoa bí mật chưa từng ai thăm dò.
“A ………“
Thiên Ân cắn răng chịu đựng đau khổ mà cô vừa trải qua, khi cái vật cương cứng của Hành Kiện thâm nhập vào u cốc của cô, cô không nhịn được nữa khóc thét lên.
Không đợi cho cô thích ứng với sự xâm nhập của anh, Hành Kiện ngay lập tức ra sức rong ruổi trong cơ thể cô, không thể đợi thêm một giây nào nữa.
Theo tiết tấu của anh, Thiên Ân cảm giác bên dưới mình truyền đến từng đợt nóng rực, nơi thầm kín như sắp bốc cháy, một cảm giác khác lạ so với đau đớn càng thêm mãnh liệt đánh tới, từng trận khoái cảm bắt đầu chế ngự cảm nhận của cô.
“Ư…a ……Ư…a ……Ư…a ……“
Bị rung động gần như mất tự chủ, Thiên Ân bám chặt lấy vai anh, hai chân cũng tự động kẹp chặt cái mông đang không ngừng co rút lại của anh, trong khoảnh khắc đó, cả hai ép sát nhau không còn chừa một khe hở.
“Kiện…… Ư…a …… … a….. Kiện……“
Thân dưới truyền đến từng đợt khí nóng, giống như sắp nổ tung, thanh âm yêu kiều của Thiên Ân càng thêm cao vút, ý thức cũng dần dần bay lên .
“A…… A…… A……“
Ngay lúc Thiên Ân bị khoái cảm đánh úp, khóc nấc thành tiếng, thân thể của Hành Kiện cũng run rẩy không ngừng, hai người đồng thời đạt tới cao trào……
Qua cơn mãnh liệt, Hành Kiện nằm trên giường hút thuốc.
Thiên Ân ngượng ngùng nhìn anh, muốn nói điều gì lại thôi: “Kiện……“
“Ừ?” Hành Kiện thờ ơ trả lời .
“Anh…… Anh yêu em sao? ” Thiên Ân muốn xác nhận lại điều anh vừa nói.
Hành Kiện lặng im không nói gì, làm Thiên Ân có chút hoảng hốt.
“Lúc nãy anh nói yêu em, mới làm chuyện này với em, không phải sao?” Thiên Ân cho rằng chỉ có những người yêu nhau mới có thể cùng nhau làm chuyện này.
“Ừ…… ” Hành Kiện cũng không hiểu rõ tâm tư của chính mình, trả lời ậm ờ .
Anh yêu cô sao? Trước kia cô giống như một bộ phận khác trong cơ thể anh, hai người sống dựa vào nhau, anh cho rằng tình cảm như vậy chính là một loại ‘ỷ lại’.
Sau lần thứ hai gặp lại, không thể phủ nhận Thiên Ân rất có lực hấp dẫn đối với anh, so với những người phụ nữ anh đã gặp qua thì cô vừa hồn nhiên vừa thiện lương.
Nhưng mà, loại cảm giác này chỉ là thích, chưa thể gọi là yêu? Huống hồ,lòng anh chỉ có một chỗ trống, cũng chỉ có một người có thể lấp đầy, mà người đó lại không phải là Thiên Ân.
“Vậy…… Em yêu anh sao?” Hành Kiện dập tắt điếu thuốc, xoay người đối mặt với cô.
Thiên Ân ngượng ngùng đỏ mặt trốn trong chăn, hai mắt chan chứa tình cảm: “Đương nhiên em yêu anh, từ bé đã yêu anh ……“
Cô nói thật thản nhiên, Hành Kiện lại không nghĩ như vậy. Anh cho rằng cảm tình mà Thiên Ân dành cho anh chính là ỷ lại chứ không phải tình yêu, cô còn chưa hiểu thế nào là yêu. Đêm nay quan hệ với cô chỉ là ngoài ý muốn.
Sau khi rời khỏi cô nhi viện, anh lại bắt đầu gặp ác mộng, Thiên Ân bước vào đúng lúc anh đang yếu đuối nhất, mà anh cần lại cần một cái ôm ấm áp.
“Kiện ……” Thiên Ân cố lấy dũng khí ôm chặt anh, cách xưng hô vô cùng thân thiết khiến cô cảm thấy ngọt ngào “Em muốn vĩnh viễn ở cạnh anh ……“
Sự hồn nhiên ngây thơ của Thiên Ân khiến Hành Kiện có chút cảm động, anh cũng vươn tay ôm lấy cô, để cô gối lên tay anh.
Có thêm một người làm bạn cảm giác cũng không tệ lắm, hai người cũng không nhất định sẽ như vậy cả đời. Dù sao trước mắt anh cũng không có người bầu bạn, cứ ở với nhau như vậy đi, nhưng mà anh cũng có điều phải nói rõ ràng với cô.
“Ừm, có một số việc anh không muốn giấu em…… Nếu em muốn ở bên anh, thì cần phải chuẩn bị tâm lý, quan hệ của chúng ta không thể công kha, ít nhất vài năm tới là không được…… Về chuyện tương lai sẽ ra sao, không ai có thể nói trước…… Nếu em yêu người khác, muốn rời khỏi anh, anh sẽ chúc phúc cho em……“
“Khôn …… Sẽ không có chuyện đó! Em không có thể yêu người khác……” Thiên Ân vội vàng phủ nhận khả năng này “Em biết công ty sẽ không cho phép chúng ta ở cùng nhau, em sẽ không nói cho bất kì ai, chỉ cần có thể ở cạnh anh, em cũng rất thỏa mãn rồi ……” Cô tựa đầu lên vai anh, vẻ mặt hạnh phúc.”Chỉ cần anh cũng yêu em là tốt rồi …… “
Cô sẽ theo anh thật sao, Hành Kiện cũng không muốn đính chính lại ý nghĩ của cô.
Anh tin tưởng Thiên Ân sẽ không nói lung tung, quan hệ giữa hai người cũng chưa rõ ràng lắm, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi!
Từ hôm đó, sau khi Ngải Mễ về phòng, Thiên Ân đều vụng trộm vào phòng Hành Kiện cùng anh day dưa, đến rạng sáng lại trở về phòng mình.
Có giai nhân trong lòng, Hành Kiện không hề gặp ác mộng, cũng càng ngày càng quyến luyến cơ thể Thiên Ân.
Anh luôn cảm thấy không đủ.
Ban ngày, quan hệ của hai người là giữa nghệ sĩ với quản lý, Hành Kiện đối với cô cũng lạnh lùng như những người khác. Đến tối, trên giường mình, anh lại nhiệt tình như lửa, cũng châm ngòi lửa dục vọng trong cô.
Thiên Ân hoàn toàn lộ ra nét trẻ trung của một cô bé, hai má trắng nõn luôn đỏ hồng sáng láng, thỉ thoảng khóe miệng lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Mọi người còn tưởng rằng cô uống nhiều thuốc bổ, vì không ai nghe nói cô có hẹn hò với ai. Chỉ có một người nhìn ra.
Ngải Mễ không phải kẻ ngốc, chính là giả ngu. Đương nhiên là cô biết mỗi đêm Thiên Ân đều lén vào phòng Hành Kiện, chỉ là cô không muốn cản trở.
Thiên Ân là cô gái đáng tin cậy, Hành Kiện cũng hiểu áp lực của dư luận. Cậu ấy biết rất rõ mục tiêu của mình, sẽ không để cho chuyện xấu trở ngại tiền đồ của bản thân.
Chỉ khổ Thiên Ân thôi, câm nín chờ đợi một người đàn ông. Cái cần trả giá không phải chỉ là tình yêu, mà còn cần sự kiên nhẫn và tuổi thanh xuân. Cô thấy lo lắng thay Thiên Ân……
Đêm nay, Ngải Mễ gõ cửa phòng Thiên Ân.
“Chị Ngải Mễ, chị chưa ngủ sao!” Thiên Ân vui vẻ mời Ngải Mễ vào phòng.
“Đúng vậy! Muốn tìm em tâm sự, có rảnh không?“
“Đương nhiên là được…… chị ngồi đi…..” Thiên Ân vỗ vỗ giường.
Thấy váy ngủ trên người cô không phải hình phim hoạt hình nữa, mà là chiếc váy màu hồng phấn dạt dào hơi thở tuổi trẻ, Ngải Mễ cố ý hỏi “Váy ngủ đáng yêu quá, mua nó vì Hành Kiện à?“
“A?” Thiên Ân mở tròn mắt, thoáng giật mình, sự thật thà của cô không giấu nổi tâm tình chính mình.
“Đừng lo lắng, chỉ có chị biết, ở cùng với bọn em, nếu ngay cả đến việc này mà còn không cảm nhận được, thì sao có thể trở thành quản lý của Hành Kiện.” Ngải Mễ vỗ về tay cô trấn an “Hành Kiện đại khái cũng đoán được chị đã biết chuyện này. Thật ra cậu ấy ở cùng với em chị lại thấy yên tâm hơn, chị tin em thực sự để ý cậu ấy, sẽ không làm ra những chuyện phản bội Hành Kiện……“
Thiên Ân gật mạnh đầu, tỏ rõ sự trung thành của mình.
Ngải Mễ tiếp tục nói tiếp “Nhưng mà….. Chị muốn khuyên em nên hiểu rõ, muốn có thể yên ổn ở cạnh Hành Kiện rất vất vả, không thể quang minh chính đại, chỉ có thể làm nhân tình, không được phép kết hôn sinh con trong mấy năm, em sẽ chờ cậu ấy sao?“
Thiên Ân biết Ngải Mễ thật sự quan tâm cô, cảm động đến rơi nước mắt. Việc ở cạnh Hành lại không thể nói cho người khác biết, quả thật cô cảm thấy áp lực trong lòng rất lớn, nay có người chủ động quan tâm, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Những chuyện này em đều hiểu được…… Em cam đoan sẽ không nói cho bất kì ai, sẽ không làm ảnh hưởng đến hình tượng của Hành Kiện, chỉ cần có thể ở cạnh anh ấy là đủ rồi.” Thiên Ân vội vàng cam đoan, nước mắt không ngừng rơi.
“Em yêu cậu ấy sao?“
“Vâng! Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, em đã muốn cả đời được nắm tay anh ấy, vĩnh viễn có thể ở cùng một chỗ với anh ấy……” Thiên Ân ngập ngừng kể lại chuyện trước đây của hai người, nói xong nước mắt lại chảy xuống.
Hành Kiện nói cho Ngải Mễ hoàn cảnh trưởng thành của mình. Sau sống chung với Ngải Mễ, Hành Kiện thường xuyên gào lên trong mơ. Vài lần như thế, cô nén không được mới mở lời hỏi anh. Lúc đó anh mới kể ra chuyện mẹ mình tự sát .Vài lần sau cô rốt cục nhịn không được hỏi anh, anh mới nói ra chuyện Có lẽ Thiên Ân chính là thiên sứ được ban đến để cứu lấy anh.
Chính là không biết Hành Kiện nghĩ gì. Tuy rằng trong tình yêu không thể so đo xem ai trả giá nhiều hơn ai, nhưng người đa tình luôn là người dễ bị tổn thương nhất.
“Thiên Ân, chuyện tình cảm rất khó nói, như chị đây nà, cùng chồng trước yêu đương tám năm, kết hôn năm năm, nhưng nói chia tay là chia tay…… Cho nên, chuyện quan trọng nhất của người con gái là phải biết bảo vệ chính mình……” Ngải Mễ ngừng một chút, suy tư như thế nào lại tiếp tục nói tiếp “Chị hỏi thật em, các em……à ……ở với nhau…… vào lúc đó, có làm phòng hộ gì gì đó hay không?“
Ngải Mễ như một người mẹ, lo lắng thay cho con gái về chuyện mang thai.
Thiên Ân thoáng đỏ mặt, cúi đầu, thẹn thùng gật đầu “Dạ …… Thỉnh thoảng Kiện có dùng đồ bảo hộ……“
“Thỉnh thoảng? Thế những lúc khác thì sao?” Ngải Mễ cảm thấy có chút sơ hở.
“Thì…… Thì…… Bắn ra ngoài…… Có đôi khi không kịp……” Đầu Thiên Ân ngày càng cúi thấp, hoàn toàn không dám ngẩng lên.
Hừ! Cô chỉ biết, đàn ông đều một dạng giống nhau, chỉ quan tâm cảm thụ của bản thân. Ngải Mễ cũng không đồng tình với hành vi của Hành Kiện.
“Thế …… Kinh nguyệt của em vẫn bình thường chứ?“
“Vâng…… Vừa tới……“
Ngải Mễ nhẹ nhàng thở phào “Cứ như vậy thì không ổn…… Vài ngày nữa chị sẽ dẫn em đến khoa phụ sản, để em học cách bảo hộ chính mình, không để mang thai ……“
“Mang thai?” Thiên Ân ngẩng đầu ngây ngốc hỏi. Cô vẫn không nghĩ đến việc cùng Hành Kiện làm chuyện này sẽ có thai, sau khi nghe chị Ngải Mễ nói, mới nghĩ đến khả năng này.
“Chẳng lẽ em không nghĩ rằng nếu mang thai rồi thì phải làm sao à?“
Thiên Ân vô tội lắc đầu.
” Em cảm thấy có thể sinh con được sao? “
Thiên Ân suy nghĩ một chút, có vẻ bất đắc dĩ. Tuy rằng cô rất muốn sinh con của Hành Kiện, nhưng trước mắt thì chưa được.
“Cho nên …… ” Ngải Mễ cảm thấy Thiên Ân thật sự đơn thuần. Dù sao mười tám tuổi vẫn chỉ là đứa trẻ, lại không có mẹ chỉ dẫn “Chính em phải làm tốt biện pháp tránh thai an toàn, chỉ dựa vào đàn ông là không thể …… Còn nữa, giờ không cần làm chuyện này với cậu ấy, chờ đến khi em chuẩn bị tốt rồi tính, biết chưa.
Thiên Ân ngoan ngoãn gật đầu.
Ngải Mễ nhìn cô, cảm thấy lòng rất đau.
Cô bé ngốc này, cái gì cũng không biết nên bị Hành Kiện dắt mũi, nhất định là bị ăn sạch sẽ……
Ai! Một người sẵn sàng đánh nhau, một cái tình nguyện chịu đau, tình yêu không phải là vậy sao?Note : 1 – Chương này có cảnh H, khuyến nghị những bé dưới H và những nàng tuy đã H nhưng tâm hồn vữn ngây thơ như dưới H không nên xem nha. Ta hok chịu nghĩa vụ và trách nhiệm cho những thương tổn niềm tin của mí nàng đâu nha. 2 – Vì đã là H nên ta thấy vài chi tiết cụ thể ko cần phải chú thích, nàng nào ko hỉu thì ỉm lun a, hỏi ta, ta ngại ta hem lý giải đâu nha. À … ừm … đọc truyện thôi hénChương 2 ♥ Edit : Thaomilk ” Ây … … ” Thiên Ân suy sụp ngồi ở một góc Tây Môn Đinh, hai vai đeo một cái bao lớn, khuôn mặt thanh tú đã lấm chấm mồ hôi. “ Rốt cuộc là ở đâu nhỉ ? “ Nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh mình, Thiên Ân cảm thấy Đài Bắc có phần đáng sợ, có nhiều người dùng ánh mắt lạ mắt nhìn cô, vừa qua còn có một ông bác nhìn cô cả buổi, ánh mắt đó làm cho cô thấy không tự do. Vừa tốt nghiệp trung học xong, Thiên Ân đã vội vã lên Đài Bắc, mục tiêu chính đương nhiên là để tìm Hành Kiện. Đã năm năm trôi qua, lúc Hành Kiện mới lên Đài Bắc còn liên tục viết thư cho cô, nhưng chỉ được nửa năm, sau đó không nhận được tin tức gì nữa. Bạn của ma ma nói anh đã chuyển nhà nên chưa có địa chỉ, tự nhiên mất tích như vậy, cứ như muốn cắt đứt liên hệ với quá khứ. Dù lòng nóng như lửa đốt, Thiên Ân cũng chỉ hoàn toàn có thể chờ Hành Kiện dữ thế chủ động liên lạc. Mỗi năm cứ qua đi, cô từ tuyệt vọng biến thành vô vọng, cho đến mấy tháng trước nhìn thấy anh Open trên TV.Lúc ấy, suôn sẻ vừa lúc TV chiếu chương trình đặc biệt quan trọng. Ca sĩ có ngoại hình rất đẹp nhưng lại toát lên vẻ u buồn hờ hững, giọng nói trầm khàn ấm cúng làm rung động trái tim những người trẻ tuổi thiếu nữ. Đĩa nhạc đầu tay bán được hơn năm mươi vạn bản, giới nghệ sĩ liền tôn anh là ca sĩ kiêm nhạc sĩ triển vọng. Nhìn người trên TV, nỗi mong nhớ của Thiên Ân như thủy triều trào dâng. Là Hành Kiện ! Cho dù hình thức bề ngoài và giọng nói đều khác với thời niên thiếu, nhưng Thiên Ân chỉ cần liếc mắt là nhận ra anh, hơn thế nữa cũng chỉ có cô là nhận ra. Không nói lại với bất kể ai, Thiên Ân lập tức hạ quyết tâm đến Đài Bắc tìm anh. Từ TV, cô biết được, hai giờ chiều thời điểm ngày hôm nay Hành Kiện sẽ cắt băng mở bán khai trương ở Tây Môn Đinh mừng sự kiện triển khai xong đĩa nhạc mới. Thiên Ân đi một mạch từ ga Đài Bắc đến đây, còn chưa tìm được nơi tổ chức triển khai mà mồ hôi đã ướt đầm đìa. “ Mau ! Nhanh lên … … Hành Kiện đang đến kìa … … ” Thiên Ân nhận ra có rất nhiều người trẻ tuổi đang kích động chạy tới phía kia, cô cũng nhanh chân đứng dậy đuổi theo. Trời ạ ! Sao lại có nhiều người như vậy … … Thiên Ân bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ. Nhưng sao vẫn chưa thấy Hành Kiện ? Không được ! Cô nhất định phải nhìn thấy anh ! Thiên Ân cầm vội lấy tư trang, nhắm hướng đó đi tới. “ Làm gì vậy ? “ “ Tránh ra mau ! “ Thiên Ân khó khăn vất vả mãi sau cuối cũng vượt qua được bức tường người để vươn lên đứng số 1, lại bị người ở đằng sau dùng sức đẩy, nàng chật vật ngã trên mặt đất, đám người phía sau lại cười trên nỗi đau khổ của cô. Vội vàng nhặt hành lý lên, Thiên Ân vừa ngẩng đầu, cách đó không xa có một người đang chuẩn bị sẵn sàng cắt băng khánh thành nhìn chằm chằm vào cô. “ Hành Kiện ! ” Thiên Ân hưng phấn kêu lên. Hành Kiện đang ở trước mắt cô ! “ Hành Kiện ! Là em ! Em là Thiên Ân … … ” Thiên Ân đứng lên đang muốn chạy về phía trước, lại bị bảo vệ kéo sang một bên. Bị ngăn cách sau bức tường người, mặc cho cô cố gắng nỗ lực hết lần này tới lần khác cũng không sao chen vào được. Lễ cắt băng chấm hết, Hành Kiện cũng đi về hướng Thiên Ân đang đứng, cô biết thời cơ đã đến, bèn liều mạng chạy về phía anh. Vất vả lắm mới đến được chỗ cách Hành Kiện chừng hai bước chân. “ Hành Kiện ! Em là Thiên Ân, em là Thiên Ân nè ! “ Hiện trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn, người hâm mộ ai cũng điên cuồng nhào tới muốn được chạm vào thần tượng, nhưng đều bị vệ sĩ bên người anh xô ra không nương tay. “ Hành Kiện ! Em là Thiên Ân mà ! ” Cô lại kêu to, cứ mỗi lần gần như đã cầm được cánh tay anh, lại bị đẩy ra. Lúc này, Hành Kiện quay đầu lại, ánh mắt hờ hững nhìn cô. Anh ấy không nhận ra mình ! Thiên Ân tuyệt vọng chưa đầy một giây, nhưng vẫn chưa từ bỏ dự tính, cô liên tục theo đám đông chạy tới chổ Hành Kiện, lại bị đẩy ngã, tư trang đổ xuống, giày cũng không biết đã văng đi chỗ nào. Cô ngã bệt xuống đất, trông thấy Hành Kiện đi càng lúc càng xa, cô vô vọng, nước mắt cứ thế mà tuôn. Làm sao đây ? Hành Kiện nhận không ra cô rồi, cô phải làm thế nào đây ? Cô vừa kiểm tra tư trang vừa khóc, lại tìm không thấy giày, cảm xúc như bị hàng loạt quốc tế hắt hủi, không nén nổi cảm hứng chợt khóc òa lên. Bỗng nhiên, hai mắt đang đẫm lệ bị đôi giày cao gót trước mặt lôi cuốn, cô ngẩng đầu lên nhìn, một người phụ nữ đứng đối lập cô vươn tay ra. “ Nào, đừng khóc nữa … … ” Người phụ nữ trông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, thân thương tươi cười kéo Thiên Ân đứng dậy. “ Ai da ! Em không đi giày à, bị rơi ở đâu rồi ? ” Người đó nhìn trái nhìn phải, tìm thấy giày của Thiên Ân ở cách đó không xa. “ Cám ơn … … ” Thiên Ân không ngừng lau nước mắt, ngượng ngùng cám ơn người phụ nữ kia. “ Em tên là Thiên Ân ? “ “ Sao chị biết tên em ? ” Thiên Ân ngây ngốc, kinh ngạc nhìn cô. “ Chị là Ngải Mễ, có người nhờ chị dẫn em đến gặp cậu ấy, em có đồng ý chấp thuận đi cùng chị không ? ” Người phụ nữ cảm thấy cô gái này rất thanh lệ, tuy nhìn sơ qua thì thấy thật thông thường, nhưng lại trong sáng đơn thuần tựa như hoa bách hợp. “ Nhưng … … Nhưng mà em không biết chị … … ” Thiên Ân có chút hoài nghi. Nghe nói Đài Bắc có rất nhiều người xấu trình độ lừa những em gái đi làm mại dâm, còn hạn chế hành vi của bọn họ. Tuy cô Ngải Mễ này thoạt nhìn giống người tốt, nhưng cô cũng nên cẩn trọng một chút ít. “ Ha ha ! Chị không phải dân buôn lậu lừa bán trẻ nhỏ đâu. Chúng ta có chung một người bạn, cậu ấy nhờ chị đến đưa em đi gặp mặt, vì cậu ấy không tiện ra mặt. ” Ngải Mễ ghé sát vào tai Thiên Ân nói ra một cái tên. Thiên Ân ánh mắt mở to, nước mắt cũng theo đó rơi xuống. ” Anh … .. ” “ Suỵt … … ” Ngải Mễ hiểu ý cười “ Được rồi, đừng khóc nữa, nhanh đi gặp cậu ấy đi. ” “ Dạ. ” Thiên Ân nhanh gọn gật đầu, cố nén cảm xúc mừng như phát điên trong lòng xuống, lôi tư trang đi theo Ngải Mễ bước trên con đường dẫn cô đến với một đời sống mới. “ Hành Kiện. ” Thiên Ân nhìn thấy người mà mình mong nhớ lâu nay, cảm xúc có vẻ như đã trải qua mấy thế kỉ, cô kích động chạy lên định ôm lấy anh, lại đùng một cái dừng lại. Vẻ mặt lạnh nhạt của Hành Kiện khiến cô cảm thấy sợ hãi. Trên đường đến đây, Thiên Ân hào hứng tưởng tượng đến vẻ mặt của Hành Kiện khi trông thấy cô. nhiều năm không gặp như vậy, tất yếu anh cũng sẽ vô cùng vui mừng giống như cô. Không ngờ rằng giờ đây anh chỉ ngồi trên ghế sô pha, lãnh đạm nhìn cô. “ Hành Kiện. ” Thiên Ân không biết phải làm thế nào. Hành Kiện nhìn Thiên Ân, nhìn nhận qua một lượt mới mở miệng nói “ Ngồi đi. ” Thiên Ân buông tư trang, sợ hãi ngồi xuống bên cạnh anh. Cô có rất nhiều điều muốn nói với Hành Kiện, nhưng giờ phút này lại không biết nên nói gì, huống hồ Hành Kiện có vẻ như thật lạ lẫm. “ Anh … … Tại sao lại không hề viết thư cho em … … ” Thiên Ân nói ra yếu tố đã muốn hỏi lâu nay. Hành Kiện làm ra vẻ miễn cưỡng “ Tôi bận. “ Không khí một lần nữa trầm xuống, Thiên Ân cố lấy lại dũng khí “ Anh … … Thay đổi nhiều … … “ “ Mọi người đều sẽ đổi khác, nhưng mà, em lại không có gì biến hóa … … ” Hành Kiện nhìn chằm chằm vào cô, lúc này mới thản nhiên nở nụ cười. Tim Thiên Ân đập mạnh một nhịp. Anh ấy đã trở nên thật chín chắn, cười lên nhìn thật đẹp … .. “ Đến Đài Bắc làm gì ? Có chỗ ở chưa ? “ Anh hỏi bâng quơ, Thiên Ân lại vô cùng vui mừng, ngay thật vấn đáp : “ Em tới tìm anh nha ! Trên TV nhìn thấy anh, em liền nhận ra anh ngay … … Anh đã nói em hoàn toàn có thể tới tìm anh, hơn thế nữa em cũng tốt nghiệp trung học rồi, nên mới tới tìm anh … … “ Hành Kiện cau mày : “ Cô nhi viện có ai biết ca sĩ Hành Kiện chính là tôi không ? “ “ Không có … … Hơn nữa em không có nói cho bất kể ai cả, ngay cả ma ma cũng không biết … … “ “ Nghe này, không được đem quá khứ của tôi nói cho bất kể người nào cả, còn nữa, sau này em sẽ là em họ của tôi, nhớ chưa ? ” Đột nhiên Hành Kiện trở nên vô cùng trang nghiêm. Thiên Ân không rõ ý anh, ngây ngốc hỏi “ Vì sao ? “ Hành Kiện có vẻ như không kiên trì : “ Không vì sao cả. Nếu em muốn ở bên cạnh tôi, thì đừng hỏi nhiều như vậy và phải ghi nhận thận trọng từ lời nói đến hành vi, biết không ? “ Hành Kiện được cho phép cô được ở bên anh ! Nghe được tin tốt như vậy, Thiên Ân vui mừng không hề tả. Để tránh làm anh tức giận, cô lập tức không hỏi nhiều nữa. Lúc này Ngải Mễ đi tới. “ Thiên Ân, chị này là quản trị của anh, chị Ngải Mễ. ” Ngải Mễ là người đã ‘ khai thác ’ năng lực âm nhạc Hành Kiện. Một năm trước, khi một ca sĩ khác của Ngả Mễ quay MV, Hành Kiện là trợ lý quay phim. Mặc dù việc làm khiến body toàn thân mỏi mệt, nhưng Ngải Mễ vẫn phát hiện vẻ vẻ bên ngoài của Hành Kiện toát ra khí chất giàu sang phóng khoáng, giọng nói trầm thấp của anh cũng thực độc lạ, cho nên vì thế lập tức sắp xếp thử giọng. Lúc Hành Kiện vừa đánh ghi-ta vừa thuận miệng hát lên bài hát do chính anh sáng tác, body toàn thân Ngả Mễ tự nhiên nổi da gà, đến tận lúc bài hát kết thúc, khuôn mặt cô cũng ướt đẫm nước mắt. Hôm sau, Ngải Mễ lập tức báo cáo giải trình với công ty, ký hợp đồng với Hành Kiện. Thiên Ân thực sự cảm kích Ngải Mễ, thân thiện gọi một tiếng : “ Chị Ngải Mễ. ” Tiếp đó, Hành Kiện liền nói quyết định hành động mà mình vừa nghĩ ra với Ngải Mễ. Ngả Mễ vốn có chút chần chừ, nhưng thấy Thiên Ân rất dễ mến, ở đầu cuối cô cũng gật đầu : “ Sau này em sẽ theo chị học hỏi, giúp Hành Kiện giải quyết và xử lý những việc vặt vãnh. ” “ Dạ được ! Chị Ngải Mễ. ” Thiên Ân thật vui mừng. Chỉ cần hoàn toàn có thể ở cùng Hành Kiện, làm em họ của anh cũng không yếu tố gì. Nhưng lòng cô lại có một cảm xúc là lạ, cảm xúc rất vững tâm … … Cứ như vậy, Thiên Ân trở thành trợ lý của ca sỹ thần tượng Hành Kiện, ở chung nhà với anh. Các đồng nghiệp ở công ty đều biết Thiên Ân là em họ Hành Kiện, nhưng cũng không ai nói gì, mọi người đều hoan nghênh cô gia nhập, vì cô luôn luôn nở nụ cười với tổng thể mọi người, lại ham học hỏi. Ngải Mễ cũng thực thỏa mãn nhu cầu biểu lộ của Thiên Ân. Từ khi Thiên Ân gia nhập, cô cũng bớt được không ít việc, huống hồ nhờ có Thiên Ân sống cùng nên không ít họ cũng tránh được miệng lưỡi trần gian. Ngải Mễ hơn ba mươi tuổi, vừa mới ly hôn, rời khỏi nhà chồng nên trong thời điểm tạm thời chưa có chỗ ở, Hành Kiện liền mời cô tới ở cùng anh. Vì hai người hợp tác ngày càng ngặt nghèo, thế nên Ngả Mễ đồng ý chấp thuận dời đến công ty, vì Hành Kiện thuê trên tầng cao nhất, nhà ở ở tầng 40 có 3 phòng, giờ phòng ở đầu cuối là dành cho Thiên Ân. Một ngày thao tác đã kết thúc, Thiên Ân tắm xong, ngồi thoa kem dưỡng da trước bàn trang điểm, nở nụ cười thỏa mãn nhu cầu. Cô thích việc làm này, những đồng nghiệp luôn giúp sức cô, lại hoàn toàn có thể ở cạnh Hành Kiện. Tuy anh không chú ý đến cô, nhưng cô vẫn cảm thấy thật niềm hạnh phúc. Trải qua mấy tháng, việc làm cũng dần đi vào nề nếp, cô cũng hiểu được vì sao ngày trước Hành Kiện lại đưa ra nhu yếu, chị Ngải Mễ cũng nói cho cô rõ. Về cái chết của mẹ và quy trình trưởng thành của Hành Kiện, cả công ty chỉ có cô và chị Ngải Mễ biết, để tránh bị giới truyền thông online quấy nhiễu, đành phải che giấu thực sự, chỉ nói Hành Kiện đến từ nông thôn, cha mẹ đều đã mất trước khi anh nổi tiếng, không còn người thân trong gia đình. Dù sao thì diện mạo lúc Hành Kiện rời khỏi cô nhi viện kém hơn giờ đây rất nhiều, hẳn là không ai nhận ra anh. Ai ! Ngành vui chơi thật là phức tạp, cô chỉ cần làm tốt việc của mình, còn chuyện khác không cần phải chăm sóc. Thở một hơi thật dài, bỗng văng vẳng nghe thấy những âm thanh lạ mắt. Thiên Ân tò mò đi ra khỏi phòng, áp tai lên cửa phòng Ngải Mễ lắng nghe, không có động tĩnh gì, thế nên cô lại đi tiếp ra phòng khách. Âm thanh kì khôi càng lúc càng rõ, có vẻ như là giọng của Hành Kiện. Anh lại mơ thấy ác mộng rồi ! Trực giác của Thiên Ân phản ứng. Kỳ quái … … Từ hồi mười sáu tuổi thì Hành Kiện không còn gặp ác mộng nữa, sao thời điểm ngày hôm nay lại … … Cô bước nhanh đến phòng Hành Kiện, quả nhiên là anh đang nói mê, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Đèn ngủ ở đầu giường Hành Kiện còn sáng, chỉ thấy anh liên tục khước từ, miệng thì thào gọi : “ Mẹ … … Mẹ ơi, đừng … .. Đừng bỏ con lại … … ” Dáng vẻ bất lực và sợ hãi giống như trước kia. Hành Kiện thật đáng thương, vẫn chưa thể thoát khỏi ác mộng. Thiên Ân rất đau lòng. Cô muốn gọi anh dậy, lại bị một tay anh đẩy ra, quá nóng lòng cô vội ngã nhào vào người anh. Hành Kiện, đừng sợ ! Em đang ở cạnh anh nè … … ” Cô ôm anh thật chặt, như những ngày trước. Cơ thể Hành Kiện đang giãy dụa đùng một cái yên lặng, Thiên Ân ngẩng đầu nhìn anh, anh đã tỉnh lại, mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà. “ Hành Kiện … … Anh lại gặp ác mộng rồi … … ” Thiên Ân hấp tấp vội vàng đứng dậy, thẹn thùng vì chuyện mình vừa tiếp xúc thân thương với anh. “ A … … Anh đã không sao, em về đi ngủ đây … … “ Thiên Ân xoay người rời đi, tay lại bị Hành Kiện giữ lấy “ Đừng đi. ” Cô không nhúc nhích, đứng im nhìn anh, nhìn thấy sự yếu ớt và khẩn cầu trong mắt anh. “ A ! ” Sau một tiếng thét kinh hãi, giây tiếp theo cô đã nằm ở trên giường anh. Hành Kiện nằm đè lên người cô, nhìn hình dáng kinh hãi của cô. “ Hành Kiện … … ” Tim Thiên Ân đập thật nhanh, cứ như đã biết tiếp nối sẽ phát sinh chuyện gì. Ngón tay Hành Kiện nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi anh đào đỏ mọng của cô, vì khẩn trương mà body toàn thân cô run rẩy. Anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang run rẩy của cô, như thể nhấm nháp quả dâu tây. Thiên Ân nhắm mắt lại, để mặc cho đầu lưỡi của Hành Kiện tùy tiện len vào trong miệng cô, tìm kiếm lưỡi của cô, nhẹ nhàng chơi đùa. “ Ưm … … Ưm … … ” Thiên Ân không tự chủ được rên rỉ nỉ non, ngực cũng vì bị xoa nắn mà cảm thấy từng trận tê dại “ Ưm … … Hành Kiện … … “ Đây lần tiên phong cô nếm thử vị tình ái nên không biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy body toàn thân nóng bừng lên. Hành Kiện cởi chiếc áo ngủ hình phim hoạt hình của cô, đôi gò bồng hòn đảo đã tăng trưởng càng thêm kích thích dục vọng của anh. Còn lớn hơn cả so với tưởng tượng của anh ! Bàn tay to nắm lấy một bên ngực, nụ hoa hồng tươi bèn nở rộ thẳng đứng lên, anh đưa đầu lưỡi chạm nhẹ lên đóa mai hồng, khung hình anh lập tức như bị điện giật khẽ run lên. “ A … … “ Khóe miệng Hành Kiện cong lên, có vẻ như rất hài lòng với phản ứng của cô, tiếp theo đem hàng loạt một bên vú nuốt vào trong miệng, đầu lưỡi không ngừng đùa bỡn liếm mút nụ hoa đã muốn cứng lên, tay còn lại cũng không ngừng xoa bóp vú bên kia. “ A … … Hành Kiện … … A … … ” Thiên Ân nhanh gọn bắt lấy tay anh, cảm xúc trước ngực tê dại làm cho cô cảm thấy sợ hãi “ Đừng … … như vậy … … a … … “ Một tay Hành Kiện trực tiếp luồn quần lót của cô, nhưng chỉ chạm được đến bờ rừng. ” Ư, mở chân ra … .. ” Anh dụ dỗ bên tai cô, đợi cho chân của cô từ từ thả lỏng, bàn tay to lớn lại lập tức xông vùng đất thần bí của cô, ngón tay thuận tiện chạm đến nụ hoa non nớt. Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng trêu chọc đóa hoa, huyệt khẩu lập tức co rút lại. “ A … … Đừng … … ” Nơi sâu kín bị vuốt ve đùa giỡn, Thiên Ân xấu hổ, muốn khép hai chân lại. Hành Kiện không cho cô lùi bước, sau khi cởi chiếc quần lót màu trắng của cô ra, anh nằm xuống cạnh cô, dùng một chân tách hai chân cô ra, khiến cho nơi riêng tư của cô không bị ngăn trở nữa mà mặc cho anh âu yếm vuốt ve. ” Ư … a … … … a … … A … … A … … “ Bên dưới Thiên Ân bị trêu chọc tưởng như không hề chịu đựng nổi nữa, ngón tay bám chặt lấy cánh tay Hành Kiện, chiếc eo nhỏ liên tục vặn vẹo, muốn thoát khỏi khoái cảm đang tra tấn cô. “ A … … A … … “ Ngón tay Hành Kiện ở bên trong đóa hoa không ngừng cọ xát, tần suất Thiên Ân rên rỉ cũng càng lúc càng cao, hai chân không ngừng run rẩy, yêu dịch cũng đã khí ẩm đầy tay Hành Kiện. Nhìn thấy body toàn thân cô ửng hồng lúc cao trào, rốt cuộc Hành Kiện cũng không hề khống chế được dục vọng của mình, sau khi cởi quần lót của mình ra liền nâng đùi cô lên, vật đang cương lên của anh hướng u huyệt khí ẩm của cô mà đâm tới. “ A ! Đau quá ! Không được … … ” Thiên Ân đau đến chảy cả nước mắt, đùi không ngừng run run. “ Ưm, đừng sợ, thả lỏng, để anh yêu em, một lát nữa sẽ tự do hơn … .. ” Giọng Hành Kiện khàn khàn mà êm ả dịu dàng. Thiên Ân cứ như bị thôi miên thì thào hỏi : “ Hành Kiện … … Anh nói … … Yêu em sao ? ” Cô rất vui, Hành Kiện nói anh yêu cô … … Hành Kiện hôn nước mắt của cô, lại dỗ dành : “ Gọi anh là Kiện … … Ngoan … … Nhẫn nại một chút ít, như vậy anh sẽ càng yêu em hơn … … ” Nếu không đi vào cô giờ đây chắc anh sẽ nổ tung mất ! Nâng chân cô lên cao, Hành Kiện cắn răng dùng sức phá đi lớp màng xử nữ của cô, không nhìn khuôn mặt nhỏ xíu đang đau đớn đến nhăn nhó của cô, một phát tiến đến vườn hoa bí hiểm chưa từng ai thăm dò. “ A … … … “ Thiên Ân cắn răng chịu đựng đau khổ mà cô vừa trải qua, khi cái vật cương cứng của Hành Kiện xâm nhập vào u cốc của cô, cô không nhịn được nữa khóc thét lên. Không đợi cho cô thích ứng với sự xâm nhập của anh, Hành Kiện ngay lập tức ra sức rong ruổi trong khung hình cô, không hề đợi thêm một giây nào nữa. Theo tiết tấu của anh, Thiên Ân cảm xúc bên dưới mình truyền đến từng đợt nóng rực, nơi thầm kín như sắp bốc cháy, một cảm xúc khác lạ so với đau đớn càng thêm mãnh liệt đánh tới, từng trận khoái cảm mở màn kìm hãm cảm nhận của cô. “ Ư … a … … Ư … a … … Ư … a … … “ Bị rung động gần như mất tự chủ, Thiên Ân bám chặt lấy vai anh, hai chân cũng tự động hóa kẹp chặt cái mông đang không ngừng co rút lại của anh, trong khoảnh khắc đó, cả hai ép sát nhau không còn chừa một khe hở. “ Kiện … … Ư … a … … … a … .. Kiện … … “ Thân dưới truyền đến từng đợt khí nóng, giống như sắp nổ tung, thanh âm yêu kiều của Thiên Ân càng thêm cao ráo, ý thức cũng từ từ bay lên. “ A … … A … … A … … “ Ngay lúc Thiên Ân bị khoái cảm đánh úp, khóc nấc thành tiếng, thân thể của Hành Kiện cũng run rẩy không ngừng, hai người đồng thời đạt tới cao trào … … Qua cơn mãnh liệt, Hành Kiện nằm trên giường hút thuốc. Thiên Ân ngượng ngùng nhìn anh, muốn nói điều gì lại thôi : “ Kiện … … “ “ Ừ ? ” Hành Kiện hờ hững vấn đáp. “ Anh … … Anh yêu em sao ? ” Thiên Ân muốn xác nhận lại điều anh vừa nói. Hành Kiện lặng im không nói gì, làm Thiên Ân có chút tá hỏa. “ Lúc nãy anh nói yêu em, mới làm chuyện này với em, không phải sao ? ” Thiên Ân cho rằng chỉ có những tình nhân nhau mới hoàn toàn có thể cùng nhau làm chuyện này. “ Ừ … … ” Hành Kiện cũng không hiểu rõ tâm tư nguyện vọng của chính mình, vấn đáp ậm ờ. Anh yêu cô sao ? Trước kia cô giống như một bộ phận khác trong khung hình anh, hai người sống dựa vào nhau, anh cho rằng tình cảm như vậy chính là một loại ‘ ỷ lại ’. Sau lần thứ hai gặp lại, không hề phủ nhận Thiên Ân rất có lực mê hoặc so với anh, so với những người phụ nữ anh đã gặp qua thì cô vừa hồn nhiên vừa thiện lương. Nhưng mà, loại cảm xúc này chỉ là thích, chưa thể gọi là yêu ? Huống hồ, lòng anh chỉ có một chỗ trống, cũng chỉ có một người hoàn toàn có thể lấp đầy, mà người đó lại không phải là Thiên Ân. “ Vậy … … Em yêu anh sao ? ” Hành Kiện dập tắt điếu thuốc, xoay người đương đầu với cô. Thiên Ân ngượng ngùng đỏ mặt trốn trong chăn, hai mắt chan chứa tình cảm : “ Đương nhiên em yêu anh, từ bé đã yêu anh … … “ Cô nói thật thản nhiên, Hành Kiện lại không nghĩ như vậy. Anh cho rằng tình cảm mà Thiên Ân dành cho anh chính là ỷ lại chứ không phải tình yêu, cô còn chưa hiểu thế nào là yêu. Đêm nay quan hệ với cô chỉ là ngoài ý muốn. Sau khi rời khỏi cô nhi viện, anh lại khởi đầu gặp ác mộng, Thiên Ân bước vào đúng lúc anh đang yếu ớt nhất, mà anh cần lại cần một cái ôm ấm cúng. “ Kiện … … ” Thiên Ân cố lấy dũng khí ôm chặt anh, cách xưng hô vô cùng thân thiện khiến cô cảm thấy ngọt ngào “ Em muốn vĩnh viễn ở cạnh anh … … “ Sự hồn nhiên ngây thơ của Thiên Ân khiến Hành Kiện có chút cảm động, anh cũng vươn tay ôm lấy cô, để cô gối lên tay anh. Có thêm một người làm bạn cảm xúc cũng không tệ lắm, hai người cũng không nhất định sẽ như vậy cả đời. Dù sao trước mắt anh cũng không có người bầu bạn, cứ ở với nhau như vậy đi, nhưng mà anh cũng có điều phải nói rõ ràng với cô. “ Ừm, có một số ít việc anh không muốn giấu em … … Nếu em muốn ở bên anh, thì cần phải chuẩn bị sẵn sàng tâm ý, quan hệ của tất cả chúng ta không hề công kha, tối thiểu vài năm tới là không được … … Về chuyện tương lai sẽ ra sao, không ai hoàn toàn có thể nói trước … … Nếu em yêu người khác, muốn rời khỏi anh, anh sẽ chúc phúc cho em … … “ “ Khôn … … Sẽ không có chuyện đó ! Em không hoàn toàn có thể yêu người khác … … ” Thiên Ân hấp tấp vội vàng phủ nhận năng lực này “ Em biết công ty sẽ không được cho phép tất cả chúng ta ở cùng nhau, em sẽ không nói cho bất kỳ ai, chỉ cần hoàn toàn có thể ở cạnh anh, em cũng rất thỏa mãn nhu cầu rồi … … ” Cô tựa đầu lên vai anh, vẻ mặt niềm hạnh phúc. ” Chỉ cần anh cũng yêu em là tốt rồi … … “ Cô sẽ theo anh thật sao, Hành Kiện cũng không muốn đính chính lại ý nghĩ của cô. Anh tin yêu Thiên Ân sẽ không nói lung tung, quan hệ giữa hai người cũng chưa rõ ràng lắm, toàn bộ cứ thuận theo tự nhiên đi ! Từ hôm đó, sau khi Ngải Mễ về phòng, Thiên Ân đều vụng trộm vào phòng Hành Kiện cùng anh day dưa, đến rạng sáng lại quay trở lại phòng mình. Có giai nhân trong lòng, Hành Kiện không hề gặp ác mộng, cũng ngày càng quyến luyến khung hình Thiên Ân. Anh luôn cảm thấy không đủ. Ban ngày, quan hệ của hai người là giữa nghệ sĩ với quản trị, Hành Kiện so với cô cũng hờ hững như những người khác. Đến tối, trên giường mình, anh lại nhiệt tình như lửa, cũng châm ngòi lửa dục vọng trong cô. Thiên Ân trọn vẹn lộ ra nét tươi tắn của một cô bé, hai má trắng nõn luôn đỏ hồng sáng láng, thỉ thoảng khóe miệng lại tràn trề nụ cười niềm hạnh phúc. Mọi người còn tưởng rằng cô uống nhiều thuốc bổ, vì không ai nghe nói cô có hẹn hò với ai. Chỉ có một người nhìn ra. Ngải Mễ không phải kẻ ngốc, chính là giả ngu. Đương nhiên là cô biết mỗi đêm Thiên Ân đều lén vào phòng Hành Kiện, chỉ là cô không muốn cản trở. Thiên Ân là cô gái đáng đáng tin cậy, Hành Kiện cũng hiểu áp lực đè nén của dư luận. Cậu ấy biết rất rõ tiềm năng của mình, sẽ không để cho chuyện xấu trở ngại tiền đồ của bản thân. Chỉ khổ Thiên Ân thôi, câm nín chờ đón một người đàn ông. Cái cần trả giá không phải chỉ là tình yêu, mà còn cần sự kiên trì và tuổi thanh xuân. Cô thấy lo ngại thay Thiên Ân … … Đêm nay, Ngải Mễ gõ cửa phòng Thiên Ân. “ Chị Ngải Mễ, chị chưa ngủ sao ! ” Thiên Ân vui tươi mời Ngải Mễ vào phòng. “ Đúng vậy ! Muốn tìm em tâm sự, có rảnh không ? “ “ Đương nhiên là được … … chị ngồi đi … .. ” Thiên Ân vỗ vỗ giường. Thấy váy ngủ trên người cô không phải hình phim hoạt hình nữa, mà là chiếc váy màu hồng phấn dạt dào hơi thở tuổi trẻ, Ngải Mễ cố ý hỏi “ Váy ngủ đáng yêu quá, mua nó vì Hành Kiện à ? “ “ A ? ” Thiên Ân mở tròn mắt, thoáng giật mình, sự thật thà của cô không giấu nổi tâm tình chính mình. “ Đừng lo ngại, chỉ có chị biết, ở cùng với bọn em, nếu ngay cả đến việc này mà còn không cảm nhận được, thì sao hoàn toàn có thể trở thành quản trị của Hành Kiện. ” Ngải Mễ vỗ về tay cô trấn an “ Hành Kiện đại khái cũng đoán được chị đã biết chuyện này. Thật ra cậu ấy ở cùng với em chị lại thấy yên tâm hơn, chị tin em thực sự chú ý cậu ấy, sẽ không làm ra những chuyện phản bội Hành Kiện … … “ Thiên Ân gật mạnh đầu, tỏ rõ sự trung thành với chủ của mình. Ngải Mễ liên tục nói tiếp “ Nhưng mà … .. Chị muốn khuyên em nên hiểu rõ, muốn hoàn toàn có thể yên ổn ở cạnh Hành Kiện rất khó khăn vất vả, không hề quang minh chính đại, chỉ hoàn toàn có thể làm nhân tình, không được phép kết hôn sinh con trong mấy năm, em sẽ chờ cậu ấy sao ? “ Thiên Ân biết Ngải Mễ thật sự chăm sóc cô, cảm động đến rơi nước mắt. Việc ở cạnh Hành lại không hề nói cho người khác biết, quả thật cô cảm thấy áp lực đè nén trong lòng rất lớn, nay có người dữ thế chủ động chăm sóc, ở đầu cuối cô cũng hoàn toàn có thể thở phào nhẹ nhõm. “ Những chuyện này em đều hiểu được … … Em cam kết sẽ không nói cho bất kỳ ai, sẽ không làm ảnh hưởng tác động đến hình tượng của Hành Kiện, chỉ cần hoàn toàn có thể ở cạnh anh ấy là đủ rồi. ” Thiên Ân hấp tấp vội vàng cam kết, nước mắt không ngừng rơi. “ Em yêu cậu ấy sao ? “ “ Vâng ! Từ lần tiên phong nhìn thấy anh ấy, em đã muốn cả đời được nắm tay anh ấy, vĩnh viễn hoàn toàn có thể ở cùng một chỗ với anh ấy … … ” Thiên Ân ngập ngừng kể lại chuyện trước kia của hai người, nói xong nước mắt lại chảy xuống. Hành Kiện nói cho Ngải Mễ thực trạng trưởng thành của mình. Sau sống chung với Ngải Mễ, Hành Kiện tiếp tục gào lên trong mơ. Vài lần như vậy, cô nén không được mới mở lời hỏi anh. Lúc đó anh mới kể ra chuyện mẹ mình tự sát. Vài lần sau cô rốt cục nhịn không được hỏi anh, anh mới nói ra chuyện Có lẽ Thiên Ân chính là thiên sứ được ban đến để cứu lấy anh. Chính là không biết Hành Kiện nghĩ gì. Tuy rằng trong tình yêu không hề so đo xem ai trả giá nhiều hơn ai, nhưng người đa tình luôn là người dễ bị tổn thương nhất. “ Thiên Ân, chuyện tình cảm rất khó nói, như chị đây nà, cùng chồng trước yêu đương tám năm, kết hôn năm năm, nhưng nói chia tay là chia tay … … Cho nên, chuyện quan trọng nhất của người con gái là phải biết bảo vệ chính mình … … ” Ngải Mễ ngừng một chút ít, suy tư như thế nào lại liên tục nói tiếp “ Chị hỏi thật em, những em … … à … … ở với nhau … … vào lúc đó, có làm phòng hộ gì gì đó hay không ? “ Ngải Mễ như một người mẹ, lo ngại thay cho con gái về chuyện mang thai. Thiên Ân thoáng đỏ mặt, cúi đầu, thẹn thùng gật đầu “ Dạ … … Thỉnh thoảng Kiện có dùng đồ bảo lãnh … … “ “ Thỉnh thoảng ? Thế những lúc khác thì sao ? ” Ngải Mễ cảm thấy có chút sơ hở. “ Thì … … Thì … … Bắn ra ngoài … … Có đôi khi không kịp … … ” Đầu Thiên Ân ngày càng cúi thấp, trọn vẹn không dám ngẩng lên. Hừ ! Cô chỉ biết, đàn ông đều một dạng giống nhau, chỉ chăm sóc cảm thụ của bản thân. Ngải Mễ cũng không đống ý với hành vi của Hành Kiện. “ Thế … … Kinh nguyệt của em vẫn thông thường chứ ? “ “ Vâng … … Vừa tới … … “ Ngải Mễ nhẹ nhàng thở phào “ Cứ như vậy thì không ổn … … Vài ngày nữa chị sẽ dẫn em đến khoa phụ sản, để em học cách bảo lãnh chính mình, không để mang thai … … “ “ Mang thai ? ” Thiên Ân ngẩng đầu ngây ngốc hỏi. Cô vẫn không nghĩ đến việc cùng Hành Kiện làm chuyện này sẽ có thai, sau khi nghe chị Ngải Mễ nói, mới nghĩ đến năng lực này. “ Chẳng lẽ em không nghĩ rằng nếu mang thai rồi thì phải làm thế nào à ? “ Thiên Ân vô tội khước từ. ” Em cảm thấy hoàn toàn có thể sinh con được sao ? “ Thiên Ân tâm lý một chút ít, có vẻ như bất đắc dĩ. Tuy rằng cô rất muốn sinh con của Hành Kiện, nhưng trước mắt thì chưa được. “ Cho nên … … ” Ngải Mễ cảm thấy Thiên Ân thật sự đơn thuần. Dù sao mười tám tuổi vẫn chỉ là đứa trẻ, lại không có mẹ hướng dẫn “ Chính em phải làm tốt giải pháp tránh thai bảo đảm an toàn, chỉ dựa vào đàn ông là không hề … … Còn nữa, giờ không cần làm chuyện này với cậu ấy, chờ đến khi em sẵn sàng chuẩn bị tốt rồi tính, biết chưa. Thiên Ân ngoan ngoãn gật đầu. Ngải Mễ nhìn cô, cảm thấy lòng rất đau. Cô bé ngốc này, cái gì cũng không biết nên bị Hành Kiện dắt mũi, nhất định là bị ăn thật sạch … … Ai ! Một người chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau, một cái tình nguyện chịu đau, tình yêu không phải là vậy sao ?
|
Leave a Comment